Chương 972: Đàm Hoa (3)
Chương 972: Đàm Hoa (3)Chương 972: Đàm Hoa (3)
“Vâng...”
Cô gái trẻ ngẩng đầu, trả lời cũng không hỏi gì nhiầu, thong thả chạy ra.
Cô đi đến cửa, nhìn thấy Phương Tri Hành và Tế Cẩu, kinh ngạc nói: “Ngươi tìm ai?”
Phương Tri Hành thu hết tất cả vào đáy mắt, mỉm cười nói: “Tại hạ là người cầu thầy, ngưỡng mộ danh mà đến, xin hỏi Đàm Hoa phu nhân có ở nhà không?”
“CóI"
Cô gái trẻ trực tiếp mở cửa ra, ngoắc tay nói: “Đi theo ta.”
Rất nhanh, Phương Tri Hành tiến vào một phòng khách.
Phụ nhân trung niên thay đổi một bộ áo trắng mộc mạc, nghênh đón nói: “Thiếp thân Đàm hoa, cung nghênh khách quý.”
Phương Tri Hành vẫn hành lễ nói: “Tại hạ Phương Tri Hành, bái kiến phu nhần.”
“Không dám nhận!”
Đàm Hoa phu nhân nghe thấy cái tên Phương Tri Hành này, biểu cảm rõ ràng trở nên khẩn trương.
Bà vươn tay làm ra tư thế mời rồi lại dặn dò: “Nhu Nhu, lên trà ngon.” Hai người ngồi xuống, uống trà.
Tế Cẩu đánh giá Đàm Hoa phu nhân, da trắng xinh đẹp chân dài, vòng eo cỡ một vòng tay, ngực siêu lớn cứ rung rung, câu hồn đoạt phách. “Đàm Hoa phu nhân này trông khá lắm, sao phải ẩn cư trong khe núi này chứ?” Nó trêu chọc nói.
Phương Tri Hành nhìn thật sâu vào Đàm Hoa phu nhân, đột nhiên hỏi: “Bà không phải người, đúng không?”
Thân thể mềm mại của Đàm Hoa phu nhân run lên, khuôn mặt trở nên vô cùng cứng ngắc.
Cô gái trẻ chớp mắt quát: “Con người ngươi nói chuyện kiểu gì đấy, ai không phải người?”
Tế Cẩu cũng kinh ngạc nói: “Có ý gì, bà ta không phải người là sao?” Đàm Hoa phu nhân phất tay, nghiêm mặt nói: “Nhu Nhu, ngươi ra ngoài trước, người lớn nói chuyện ngươi đừng xen mồm.” Cô gái trẻ không quá tình nguyện nhưng vẫn nghe lời đi ra ngoài.
Sau đó, Đàm Hoa phu nhân cúi đầu, tư thái trở nên khiêm tốn nhưng không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Đạo hữu, thiếp thân ẩn cư ở đây nhiều năm, làm nghề y cứu người, không tranh với đời, hy vọng ngài giơ cao đánh khẽ, đừng làm khó ta.”
Phương Tri Hành tò mò hỏi: “Làm sao bà khống chế đói khát?”
Vừa hỏi ra lời này, Tế Cẩu chợt phản ứng lại đây.
Hay thật!
Đàm Hoa phu nhân lại là yêu mail Sau khi nó và Phương Tri Hành mạnh lên, nhất là từ khi bước vào Cửu Ngưu cảnh, đã rất lâu không đụng phải yêu ma.
Đàm Hoa phu nhân hít sâu, chậm rãi nói: “Hơn 500 năm trước, ta không biết tại sao biến thành một yêu ma, quả thực từng ăn một vài người.
Sau này có một ngày, ta ngẫu nhiên gặp được hai cao thủ đang chém giết, đánh đến trời đất tối mù, vô cùng kịch liệt.”
Bà chỉ ra bên ngoài, cẩn thận miêu tả: “Khe núi lớn này, thật ra chính là năm đó hai vị cao thủ kia đánh nhau lưu lại.
Hai người đó là cường giả Cửu Ngưu cảnh, đến từ cùng một môn phái.
Bọn họ vì tranh đoạt một đan dược, nổi lên nội chiến, lúc này mới đánh nhau.
Đan dược đó vô cùng quý giá, sau khi ăn có thể giúp người ta thăng lên Bách Ngưu cảnh.
Kết quả, hai người đó đánh tới cuối cùng, lại lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận.
Điều này đã tiện nghi cho ta!
Vì thế, ta ăn sạch hai người bọn họ cùng với đan dược kia.
Bởi vì ta ăn óc của bọn họ cho nên linh trí của ta mở rộng ra, hiểu rõ rất nhiều đạo lý.
Chính là từ đó về sau, ta đã có thể khống chế đói khát, từ đó không ăn thịt người nữa.”
Phương Tri Hành hiểu rõ, trầm ngâm nói: “Ta biết thịt dị thú sống mà con người ăn còn có thể mất kiểm soát thành yêu ma, chỉ là không ngờ, sau khi yêu ma ăn máu thịt sinh sôi vô hạn lại có thể làm người bình thường.”
Đàm Hoa phu nhân liền nói: “Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, bản thân cũng không giải thích rõ ràng được. Nhưng mà từng có cao thủ Đạo môn và Phật môn đến tìm ta, sau khi bọn họ nghe nói sự tích của ta thì trở về bắt mấy yêu ma tiến hành nếm thử, nhưng đáng tiếc đầu không thành công.”
Phương Tri Hành hiểu được hỏi: “Bà từng nghe nói về ta à?”
Đàm Hoa phu nhân chấn động nói: “Tuy thiếp thân khiêm tốn nhưng mấy năm nay, khắp nơi giúp người làm điều tốt, kết giao không ít bằng hữu, cho nên tin tức cũng không bế tắc.”
Nói đến đây, Đàm Hoa phu nhân ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Phương Tri Hành, dò hỏi: “Không biết đạo hữu đột nhiên đến thăm là có gì dặn dò à?”
Phương Tri Hành hỏi lại: “Bà được gọi là Đàm Hoa phu nhân, ắt hẳn cực kỳ hiểu biết về hoa quỳnh đúng không?”
Đàm Hoa phu nhân liền nói: “Không dám nói hiểu biết quá nhiều, nhưng thiếp thân quả thực yêu thích hoa quỳnh.”
Phương Tri Hành gật đầu, đáp: “Đã nghe nói về hoa Diệu Ngữ Đàm chưa?”
Đàm Hoa phu nhân đầu tiên là ngẩn ra, nghiêm túc trả lời: “Thì ra đạo hữu muốn tìm kiếm hoa Diệu Ngữ Đàm, loại hoa quỳnh này thật ra cũng không hiếm thấy, theo ta được biết, chỉ là trong bốn Cấm Khu cấp 5 của Càn Châu đã có thể thu thập được nó.”
Phương Tri Hành không mặn không nhạt nói: “Bao gồm Cấm Khu cấp 5 ở chỗ bà à?”
Lời này vừa nói rai
Đàm Hoa phu nhân hít ngược một luông khí lạnh, ngạc nhiên nói: “Đạo hữu quả nhiên thần thông quảng đại, không gì không biết.