Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 977 - Chương 978: Pháp Chú (3)

Chương 978: Pháp chú (3) Chương 978: Pháp chú (3)Chương 978: Pháp chú (3)

Da mặt quái vật đầu bò co quắp, trong ánh mắt hiện lên sự không cam lòng và oán độc vô biên vô tận. “Hừ, hôm nay thua trong tay ngươi là ta khinh thường!”

Khóe miệng quái vật đầu bò vỡ nhấch lên tạo ra một nụ cười âm trầm, lạnh giọng nói: “Chết cùng với ta đi!”

Nháy mắt sau đó, trên làn da màu xanh lục sâm chợt hiện lên từng đường vân phát sáng, giăng khắp nơi giống như mạng nhện.

Bất chợt, một luồng khí thế mênh mông vượt quá sức tưởng tượng tiết lộ ra ngoài!

Phương Tri Hành chợt thấy hồi hộp trong lòng, dứt khoát không chần chờ xoay người rời đi. Cậu nhanh chóng bay về phía mấy đóa hoa Diệu Ngữ Đàm.

Chỉ lát nữa là sẽ bay đến!

Âm ầm ~

Quái vật đầu bò nổ tung raIl

Nó tự bạo!

Năng lượng kinh khủng phun trào ra ngoài, hóa thành một đám mây hình nấm to lớn cuốn đi khắp bốn phương tám hướng.

Đất rung núi chuyển!

Toàn bộ đỉnh núi trực tiếp bị cắt ngang mấy trăm mét!

Sự chấn động mãnh liệt tạo ra tuyết lở, nhằm về phía đại địa giống như là sóng thần. Ngay tại lúc như ngàn cân treo sợi tóc, Phương Tri Hành nắm lấy đóa liên hoa diệu ngữ nở rộ kia.

“Thu!”

Giao diện hệ thống lập tức lấp lóe ánh sáng!

[3, Thu thập 1 đóa hoa Diệu Ngữ Đàm (Đã hoàn thành.)]

[Đã hoàn thành điều kiện để đạt tới Ngô Hoàng Vạn Tuế Chân Long Công - Đảo Chuyển Nhất Thiên viên mãn, có thăng cấp hay không??] Ngay lập tức sau đó, sóng xung kích cuốn tới.

Phương Tri Hành một bước lên trời, sau đó dường như rơi về phía mắt đất giống như sao băng. Giờ này khắc này!

Chân núi, Tế Cẩu quỳ rạp trên mặt đất, nhàm chán cực kỳ.

Đàm Hoa phu nhân ngồi trên chiếu, cũng cảm thấy cán ngán, cứ không ngừng chải tóc.

Bỗng nhiên!

Lỗ tai Tế Cầu giật giật, nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn về phía đỉnh núi. Đỉnh núi vẫn là một mảnh sương trắng như tuyết, không khách ngày thường một chút nào.

Nhưng không hiểu sao Tế Cẩu lại sinh ra một tia cảm giác nguy cơ. Bỗng nhiên một điểm sáng lao xuống, nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt nó.

“Mẹ nó!”

Tế Cầu còn chưa kịp nhìn rõ ràng người đến là ai thì sau cổ thì bị túm chặt và nhấc lên.

Cũng may, mùi vị quen thuộc khiến nó không phát điền.

Đàm Hoa phu nhân cũng bị nâng lên, sợ đến sắc mặt thay đổi, hoảng hốt lo sợ.

“Là taiI”

Phương Tri Hành nhắc nhở một tiếng, nắm lấy Tế Cẩu và Đàm Hoa phu nhân bay về phía xa xa giống như mũi tên rời cung.

Tế Cẩu quay đầu nhìn lại, đồng từ không khỏi co rụt. Tuyết đọng vừa dầy vừa nặng cuốn theo đá vụn trùng kích đến từ đỉnh núi, hình thành nên con nước lũ mười ngàn mét, trùng trùng điệp điệp, kinh khủng như vậy, giống như cự thú Hồng Hoang nuốt hết tất cả dọc đường.

Tình cảnh này làm Tế Cẩu thổn thức một hồi.

Tuy nó là dị thú cấp 5, nhưng gặp phải loại tuyết lở cấp bậc này, nấu lỡ bị chôn sâu một cái là không thể leo lên được đâu.

“Đây là sao thế?” Tế Cẩu truyền âm hỏi.

Hái một đóa hoa quỳnh thôi, sao lại thành ra thế này thế? Nó bày tỏ không thể nào hiểu được.

Tâm trạng Phương Tri Hành có vẻ hơi phức tạp, trong lúc nhất thời không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Nói thật, hoa Diệu Ngữ Đàm nói ra lời trong lòng, nhiễu loạn tâm cảnh của cậu.

Cậu không trả lời, trái lại hỏi Đàm Hoa phu nhân: “Lời trong lòng mà hoa Diệu Ngữ Đàm nói ra có đúng không thế?”

“Hở, có đúng không á?”

Đàm Hoa phu nhân sửng sốt một chút, tự hỏi trong chốc lát rồi nghiêm túc trả lời: “Ta nghĩ, hai chữ diệu ngữ đã nói rõ tất cả rồi. Tin thì linh, không tin không linh.”

Phương Tri Hành không nói gì nữa. Sau một lúc lâu, cậu hít sâu một hơi, đè tâm trạng rối loạn xuống. Mặc kệ hoa Diệu Ngữ Đàm nói gì đó, thật ra thì cũng không quan trọng.

“Mặc kệ mình có sống lại hay không, mình còn sống, người sống chính là Phương Tri Hành mình...”

Phương Tri Hành phấn chấn tinh thần, trong ánh mắt đã không còn bất kỳ sự hoang mang nào nữa. Một lát sau, cậu rơi xuống một bãi thảo nguyên um tùm.

“Chúng ta rời khỏi Cấm Khu này bằng cách nào?” Phương Tri Hành không muốn ở lại lâu, bèn hỏi. Đàm Hoa phu nhân đáp: “Đơn giản thôi, thuật lại câu chuyện cười nói lúc đến là được rồi.”

Phương Tri Hành hiểu rõ, nhặt một cành cây lên ném ra ngoài.

“Ấy, định mênh!” Tế Cẩu siêu cấp cạn lời, phải phối hợp lần nữa.

Nó vèo một cái bắt được, ngậm trở về.

Sau mấy lần như vậy, đột nhiên một cơn gió xoáy thổi đến, cuốn theo rất nhiều lá rụng.

Phương Tri Hành hoa mắt, chờ đợi lá rụng rớt xuống.

Quả nhiên!

Ngay sau đó cậu nhìn thấy khuôn mặt vỏ cây kia, chân mày buông xuống, dáng vẻ không vui một tẹo nào.

“Đi ra rồi”

Phương Tri Hành thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Tế Cẩu lắc đuôi, thò mặt tới hỏi lần nữa: “Đã xảy ra chuyện gì thế?” Phương Tri Hành hơi im lặng, đáp: “Gặp phải một tên tự xưng là đến từ thế giới tầng thứ 3...”

Cậu đại khái miêu tả lại tình huống lúc đó, bỏ bớt đi phần lời nói của hoa Diệu Ngữ Đàm.

Tế Cẩu nghe xong, cẩn thận suy xét, giật mình nói: “Dựa theo cách nói của tên đầu bò kia, nó là tầng thứ ba, Cấm Khu cấp 5 là tầng thứ 10, vậy chẳng phải thiên hạ Đại Chu nơi chúng ta đang ở là tầng thứ 5 à?”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0