Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 994 - Chương 995: Đến Rồi

Chương 995: Đến rồi Chương 995: Đến rồiChương 995: Đến rồi

Hắc Bức Sát Chủ mỉm cười, nhắc nhở rằng: “Bọn ta nhận được tin tức, Sắc An Vương dẫn theo rất nhiều cao thủ đến Càn Châu tìm ngươi, khí thế hung hăng, ngươi nhất định sẽ có một trận chiến Sắc An Vương.” Ông ta và Hắc Dực Tôn Giả lại cúi đầu bái lạy: “Nếu có chỗ nào cần, ngài cứ việc phần phó.”

“Sắc An Vương hả...”

Phương Tri Hành khẽ thở dài, lầm bẩm: “Đến thì đến thôi, ta đã sớm muốn gặp ông ta rồi.”

Sau đó, cậu dẫn Tế Cẩu bay về phía trước.

Tế Cẩu thắc mắc: “Có người nóng lòng muốn làm tiểu đệ của mày, tại sao mày không nhận?”

Phương Tri Hành trợn mắt khinh thường, nhận xét: “Một đám ăn cháo đá bát mà thôi.”

Tế Cẩu chợt cảm thấy xấu hổ, Phương Tri Hành đang chỉ cây dâu mắng cây hòe à?

Chớp mắt, vài tiếng đồng hồ đã trôi qua.

Phương Tri Hành chậm rãi bay ra khỏi Càn Châu, gần đến Sở Châu. Cũng vào lúc này, biến cố bất ngờ xảy rai

Phương Tri Hành đang bay nhanh đột nhiên dừng lại lần nữa, ánh mắt ngưng tụ.

Chỉ thấy một bóng người xuất hiện cuối tầm nhìn, tóc tai bù xù, bạch y như tuyết, một người một kiếm. “Người nào?”

Phương Tri Hành vẫn bình tĩnh, sẵn sàng nghânh chiến.

Nam nhân bạch y chắp tay, thản nhiên nói: “Tại hạ không có tên tuổi gì, trên giang hồ có biệt danh là 'Kiến Huyết Phong Hầuư..”

Phương Tri Hành hiểu ra, đáp lại: “Thì ra các hạ là một sát thủ, sát thủ thật sự không cần danh tiếng gì.” Nam nhân bạch y gật đầu: “Ta đến để giết ngươi, giết ngươi, có lẽ sẽ khiến ta nổi danh.”

Phương Tri Hành nhếch mép cười: “Dũng khí đáng khen, ta luôn ngưỡng mộ những người có dũng khí.” Nam nhân bạch y thản nhiên nói: “Thực ra ta cũng không có nhiều dũng khí như vậy, nhưng ta không đi một mình, người đông, dũng khí tự nhiên sẽ nhiều hơn.”

Vừa dứt lời, hai bóng người chợt lóe đến.

Một là một lão giả lưng gù, một là tiểu loli.

Phương Tri Hành liếc nhìn bọn họ, tò mò hỏi: “Hai vị là?”

Tiểu loli cướp lời mở miệng trước, giọng nói vô cùng chói tai, mang theo sự tức giận: “Lão thân là Bách Quỷ Đồng Lão, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói đến ta?”

Phương Tri Hành nhíu mày: “Bách Quỷ Thượng Nhân là gì của bà?” Bách Quỷ Đồng Lão hừ lạnh: “Nó là nhi tử ta.”

Phương Tri Hành chợt hiểu ra: “Ta vừa nghe nói Bách Quỷ Thượng Nhân bị triều đình bắt giữ, ngay sau đó bà đã đến, đây không phải là sự trùng hợp chứ?”

Bách Quỷ Đồng Lão hừ lạnh: “Giết ngươi thì lão thân có thể chuộc lại nhi tử.”

Phương Tri Hành thầm nghĩ đúng là là vậy, rồi nhìn sang lão giả lưng gù bên cạnh.

Người này ăn mặc rất kỳ lạ, mặc một bộ hồng y cũ kỹ, giống như trang phục thái giám.

Hơn nữa, vừa xuất hiện, ông ta đã nhìn chằm chằm Phương Tri Hành, vẻ mặt rất âm trầm, hình như có mối thù sâu nặng.

“Lão nô là thái giám thân cận của Sở Quán Vương, tên Tiêu Nguyên Cao.” Ông lão lưng gù lên tiếng, “Ta đến tìm ngươi, chỉ muốn xác nhận một việc, chủ nhân của ta thật sự viên lạc rồi hả?”

Phương Tri Hành thở dài, gật đầu đáp: “Sở Quan Vương thật sự đã chất rồi, hắn gặp phải Hắc Sơn Dương sơ sinh, đại chiến một trận, sức cùng lực kiệt, sau đó bị ta giết.” “Đồ hỗn xược, ngươi đáng chết!” Tiêu Nguyên Cao tức giận, thân hình đột nhiên phình to.

Trong nháy mắt, lão thái giám biến thành một con rết khổng lồ, dài đến nghìn mét, lớp vỏ ngoài ánh lên màu kim loại lạnh lẽo, không biết bao nhiêu chân mọc ra hai bên dưới người.

Con rết khổng lồ phun mây nhả khói, nó vừa há miệng, sương mù xám cuồn cuộn tuôn ra, nhanh chóng lan tỏa, che khuất cả bầu trời. “Cẩn thận có độc!”

Tế Cẩu kêu lên, mũi khẽ hít thở, nó xác nhận làn sương mù xám đó có độc tố mạnh.

Phương Tri Hành không nói hai lời, cậu dẫn Tế Cẩu lao thẳng xuống. Xuyên qua tâng mây dày đặc.

Mặt đất bên dưới chính là những ngọn núi cao chót vót, có vài thị trấn và làng mạc rải rác.

“Chạy đi đâu!” Con rết khổng lồ gầm lên, nó vặn vẹo thân hình to lớn rồi nôn nóng lao xuống.

Đầu con rết khổng lồ có một khuôn mặt người, phù văn màu xanh lá cây hiện lên trên mi tâm, lấp lánh ánh sáng.

Chỉ thấy nó một hơi thật sâu!

Cái miệng như vực sâu há to, đột nhiên biến thành một lỗ đen, nuốt chửng mọi thứ xung quanh. Phương Tri Hành đang bay xuống, lập tức cảm thấy một lực kéo kinh khủng ập đến kéo cơ thể cậu bay lên.

Phương Tri Hành ngẩng đầu lên nhìn, toàn bộ tầm nhìn không có bầu trời, không có mây, chỉ có một cái miệng khổng lồ. Giống như một vết nứt không gian, điên cuồng nuốt chứng, nghiền nát tất cả.

Thấy vậy, Phương Tri Hành khinh thường hừ lạnh nói: “Lại muốn ăn thịt ta, ngươi không sợ bị nghẹn hả!”

Cậu nắm chặt Ngũ Hành Vạn Nhân đao rồi vung lên trời.

“Đao Sơn Hỏa Hải!”

Ngọn lửa đen xông thẳng lên trời, cuồn cuộn lan tỏa, khuếch tán trên toàn bộ bầu trời.

Con rết khổng lồ lập tức bị biển lửa nhấn chìm.

Chưa dừng lại ở đó, vô số lưỡi đao lớn dựng ngược lên trời xuất hiện từ hư không.

Phập phụt phụt!

Máu bắn tung tóe!

Con rết khổng lồ bị từng lưỡi đao đâm xuyên qua, những lưỡi đao sắc bén cắm đầy toàn thân.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0