Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi

Chương 20

Vì tình cảm chấp niệm quá khứ mà suýt nữa bỏ lỡ phong cảnh đẹp nhất trên đường. Bây giờ, đối mặt với tư thế càng mạnh mẽ hơn, lúc nào cũng có thể bỏ đi của em, anh làm sao dám mong chờ em đến chắp nối cho ký ức của anh, chỉ mong lần này đến lượt anh gạt bỏ sự kiêu ngạo của mình, nắm tay em đến điên cuồng.

Trình Tiêu lần đầu làm tổng kết bay trên chuyến bay này, do Cố Nam Đình ký tên.
Lúc trả cuốn sổ ghi chép lại cho Trình Tiêu, anh bảo: "Theo tôi."
Trình Tiêu tưởng là chuyện công việc, kết quả là Cố Nam Đình dẫn cô đến sảnh đến của quốc nội. Gần như cùng lúc đó, chuyến bay từ Cổ Thành đến thành phố G cũng hạ cánh. Là em gái anh và Hạ Chí từ Cổ Thành về? Trình Tiêu đứng cạnh Cố Nam Đình, mở điện thoại ra xem.
Mười mấy tiếng trước, có cuộc gọi lỡ của Trình Hậu Thần.
Ban nãy Tiêu Phi gửi tin, hỏi cô: "Trình Trình, hôm nay về đúng không?"
Cô trả lời: "Hạ cánh, bình an. Ngày mai sẽ đi thăm mẹ."
Còn một tin nhắn gửi đến từ số lạ: "Hôm nay bay về nước phải không? Anh ra sân bay đón em."
Cô chẳng màng đếm xỉa, xóa luôn, rồi chuyển sang gọi điện cho Hạ Chí, có người nghe máy, cô hỏi: "Xuống máy bay rồi hả?"
Hạ Chí mới hạ cánh, điện thoại vừa mở vào giây trước đó, cô nàng hưng phấn nói: "Sao cậu biết? Quả nhiên tâm linh tương thông, chị đây mới sống sót từ Cổ Thành về đây."
Khóe môi Trình Tiêu thoáng một nụ cười khó thấy: "Tớ ở cổng ra A." Trước khi cúp máy, cô nghe thấy Hạ Chí cuống quýt gào lên: "Anh phụ trách lấy hành lý, em ra trước đây, Tiêu đang đợi ở cổng ra..."
Kiều Kỳ Nặc đúng số khổ, mãi mãi phải thu dọn tàn cuộc cho hai cô gái.

Cùng đi ra với Hạ Chí là Tiêu Ngữ Hành. Cô bé trẻ trung mặc áa1opull trắng phối với váy vải thô dài, trên chân mang đôi sandal đế bằng, rất thanh tân, lanh lợi. Nếu không phải khi nhìn thấy Cố Nam Đình thì đột ngột tắt nụ cười, có một sự dịu dàng khó tả.
Lúc Hạ Chí nhào đến chỗ Trình Tiêu, Tiêu Ngữ Hành rất không cam tâm đi đến trước Cố Nam Đình, cúi đầu gọi: "Anh."
Ngay cả Trình Tiêu cũng tưởng cô bé sẽ chịu một trận giáo huấn của Cố Nam Đình, vì sắc mặt anh thực sự rất khó coi. Nhưng anh lại chỉ "ừ" một tiếng, sau đó dặn dò: "Đi ra xe với Trình Tiêu rồi chờ anh, anh có vài câu muốn nói với cảnh sát Phùng."
Giọng anh rất cứng nhắc, càng khó chấp nhận hơn là quở trách. Nhưng nghe anh bảo muốn nói chuyện với Phùng Tấn Kiêu, Tiêu Ngữ Hành liền thấy căng thẳng, cô liếc nhìn Trình Tiêu mặc đồng phục phi công, có vẻ sợ hãi: "Là em gây họa, anh Tấn Kiêu vì bảo vệ em mà còn bị thương nữa."
Phùng Tấn Kiêu cao lớn cũng đi ra theo họ, nghe Tiêu Ngữ Hành nói nhỏ "đây là anh trai em", anh ta đang mặc thường phục liền chìa tay ra với Cố Nam Đình: "Chào anh, tôi là Phùng Tấn Kiêu!"
Phùng Tấn Kiêu! Phùng Tấn Kiêu! Cha của đứa cháu gái chưa đầy năm tuổi đáng yêu của anh, người đàn ông mà cô em gái anh đã bảo vệ mười sáu năm yêu sâu đậm. Thật là... lâu quá không gặp! — Cố Nam Đình nhìn anh ta chăm chú, trầm mặc.
Sáng sớm mùa hạ, một tia nắng mới hé xuyên qua cửa kính chiếu vào trong, bóng hai người đàn ông bị kéo dài trên nền gạch sạch sẽ, tỏ rõ sự đối đầu lúc này của họ, yên tĩnh nhưng căng thẳng.
Lần đầu gặp nhau vào bảy năm trước, họ cũng đứng đối mặt nhau thế này. Sau đó, Cố Nam Đình đột ngột ra tay, một cú đấm nặng nề "chăm sóc" gương mặt Phùng Tấn Kiêu. Nhanh nhẹn mạnh mẽ, không hề nương tay. Phùng Tấn Kiêu đương nhiên không ngồi chờ chết, trả đòn là phản ứng bản năng. Cứ thế, trong Cổ Thành, trong màn đêm, hai người đàn ông đã đại chiến cùng nhau.
Lúc này, ánh mắt Cố Nam Đình rơi xuống miếng băng trên mu bàn tay phải của Phùng Tấn Kiêu – cũng giống như lúc đó, anh ta cũng bị thương, là để bảo vệ Tiêu Ngữ Hành? Sao những gì người khác trải qua, chi tiết đều đúng cả, chỉ duy anh là không? Sự khó hiểu lúc này khiến thần sắc Cố Nam Đình càng trở nên nặng nề.
Tiêu Ngữ Hành thao láo mắt nhìn Cố Nam Đình, chờ anh chìa tay ra.
Trong thời gian chờ đợi, Phùng Tấn Kiêu cũng cố chấp để mặc bàn tay mình đờ ra giữa không trung, mặc mọi sự ngượng ngùng.
Cuối cùng, Cố Nam Đình giơ tay, siết mạnh bàn tay phải bị thương bởi dao của anh ta, "Ngưỡng mộ đại danh cảnh sát Phùng đã lâu."
Đương nhiên là đau. Rất đau. Nhưng gương mặt Phùng Tấn Kiêu không tỏ vẻ gì khác, "Danh tiếng của Cố tổng mới như sấm động bên tai."
Trình Tiêu không nghe nổi nữa, cô đưa mắt ra hiệu với Hạ Chí.
Hạ Chí hiểu ý, tiến lên kéo tay Tiêu Ngữ Hành: "Đi thôi, chúng ta ra xe đợi."
Tiêu Ngữ Hành không cam tâm nhưng Cố Nam Đình đã dặn rồi, cô bé không dám làm trái ý anh.
Phùng Tấn Kiêu hiểu tâm tư của cô, cười nói, "Đi đi, lát nữa anh sẽ gọi điện cho em."
Tiêu Ngữ Hành nhìn anh ta vẻ quyến luyến, "Thế anh đừng quên nhé. Còn nữa, cẩn thận vết thương ở tay, đúng rồi, tiền em nợ anh..."
Trước khi sắc mặt Cố Nam Đình sa sầm, Hạ Chí đã kéo Tiêu công chúa đi rồi.
Trình Tiêu kéo valy của mình định đi, thì cổ tay bị ai đó giữ chặt.
Là Cố Nam Đình, anh nói: "Chìa khóa xe."
Trình Tiêu nhận lấy chìa khóa xe anh, gật đầu với Phùng Tấn Kiêu rồi quay lưng đi.
Điều cô không hay biết là hành động gật đầu chào nhau của cô và Phùng Tấn Kiêu đã khiến Cố Nam Đình không vui. Đương nhiên đối với việc này, thái độ của Trình Tiêu mãi mãi là: "Anh không vui hả? Đó là việc của anh, không liên quan đến tôi."
Cố Nam Đình cũng không có cách nào cứu vãn.

Đợi ba cô gái đi xa rồi, Phùng Tấn Kiêu mở lời trước, giọng anh có vẻ hối lỗi: "Kéo cô ấy vào chuyện này là trách nhiệm của tôi. Nhưng tôi đảm bảo chuyện tương tự như vậy sẽ không xảy ra nữa."
Dường như từ lần đầu gặp mặt, Phùng Tấn Kiêu đã vì Tiêu Ngữ Hành mà có vẻ e sợ anh. Nói là e sợ thì không hợp lắm, nói chính xác hơn là khiêm nhường? Lễ phép? Hay là kính trọng? Trước kia Cố Nam Đình nhìn anh ta rất chướng mặt vì chấp niệm với Tiêu Ngữ Hành, bây giờ lại là, mỗi lần nghĩ đến Tiêu Ngữ Hành mới tròn hai mươi tuổi từng vì sự sơ suất của anh ta mà gặp tai họa, là anh không kiềm chế nổi muốn trách mắng anh ta.
Trách mắng? Đối diện với em rể tương lai, Cố Nam Đình với thân phận là anh vợ đã nói từng câu từng chữ: "Cậu lấy gì để đảm bảo? Chỉ sợ trải qua chuyện đó thêm lần nữa thì cậu vẫn là có lòng mà không đủ sức bảo vệ nó thôi."
Phùng Tấn Kiêu lý giải sự bất mãn của anh thành Tiêu Ngữ Hành vì thân phận cảnh sát của anh ta mà gặp nguy hiểm. Nhưng anh ta đã nghe ra ý khác trong câu nói đó, "Cố tổng có lời gì muốn nói cứ nói thẳng."
Trước mắt Cố Nam Đình thoáng qua rất nhiều cảnh tượng, đôi mắt rưng rưng của Tiêu Ngữ Hành, gương mặt giận dữ của Phùng Tấn Kiêu, và cả màu trắng sạch sẽ và mùi thuốc sát trùng khó chịu trong bệnh viện, tất cả đều rất thương cảm và nặng nề. Anh thở ra một hơi dài: "Tôi chỉ có một đứa em gái, muốn nó có một cuộc sống vô tư, vui vẻ như công chúa là tâm nguyện của tôi. Hiện giờ, nó đã gặp cậu."
Nhìn vào mắt Phùng Tấn Kiêu, Cố Nam Đình nói: "Phàm chuyện gì cũng chưa hẳn đã thuận buồm xuôi gió, đặc biệt là tình cảm. Tôi chỉ muốn nhắc cậu, nếu đã quen nhau, hãy nể tình Hành Hành được chúng ta yêu thương chiều chuộng, khi ở bên nhau hãy nhường nhịn nó nhiều hơn, nghĩ cho nó nhiều hơn."
Giọng anh không hề ấm áp, cũng như nét mặt, lạnh lùng cao ngạo. Nhưng Phùng Tấn Kiêu lại cảm thấy tình anh em sâu đậm trong đó, và cả sự phó thác. Thực ra Phùng Tấn Kiêu chưa dám chắc chắn rằng tình cảm mà Cố Nam Đình nói có phải chỉ anh và Tiêu Ngữ Hành không. Đúng lúc anh định phủ nhận "Chúng tôi chỉ là bạn bè" thì nụ cười ngây thơ vô tư của Tiêu Ngữ Hành bỗng hiện lên trước mắt, thế là, anh đã hứa hẹn: "Yên tâm, tôi sẽ cố gắng." Sẽ nhường nhịn cô bé, bảo vệ cô bé, sẽ... như thế nào nhỉ, Phùng Tấn Kiêu lúc này không thể trả lời bản thân.
Nếu Cố Nam Đình không biết gì, có lẽ anh sẽ yên tâm trước lời hứa của Phùng Tấn Kiêu. Thế nhưng, biết trước có lúc chưa chắc là chuyện tốt.
Cố Nam Đình có một khoảnh khắc bồng bột, muốn nói cho Phùng Tấn Kiêu biết căn nguyên làm tình cảm của anh ta và Hành Hành không thuận lợi, là do chị gái cùng cha khác mẹ của cô bé, chị vợ tương lai của anh ta – Diệp Ngữ Nặc. Nhưng, làm sao giải thích sự cố xảy ra ba năm sau đây? Hoặc là... có hy vọng thay đổi biến cố này?
Tóm lại, lo lắng trùng trùng. Cuối cùng anh cũng không nói gì. Xem như ngầm đồng ý sự qua lại giữa Tiêu Ngữ Hành và Phùng Tấn Kiêu.

Bên kia, lúc Trình Tiêu ra bãi đậu xe, thấy Nghê Tiêm đứng ở sảnh quốc tế đợi từ nãy giờ. Trước mặt Tiêu Ngữ Hành và Hạ Chí, anh ta nói: "Còn tưởng bỏ lỡ chuyến bay, không ngờ em lại ra từ sảnh quốc nội."
Không sai, tin nhắn đòi đi đón cô lúc trước chính là của Nghê tiên sinh.
Tiêu Ngữ Hành có ấn tượng rất sâu đậm về Trình Tiêu, bây giờ lại thấy cô mặc đồng phục phi công của Hàng không Trung Nam, mà anh trai ban nãy đã dặn, bảo họ chờ trong xe, trong tích tắc, cô bé nảy sinh một suy nghĩ kỳ quặc, muốn giữ Trình Tiêu lại cho anh mình. Thế là, Tiêu cô nương thông minh đã nói một cách vô cùng ngây thơ: "Không bỏ lỡ thì không bỏ lỡ, nhưng em đã giành đón chị Trình trước rồi, anh sẽ không giành giật với em chứ?"
Đối với bản chất chây lỳ của Tiêu cô nương, Hạ Chí đã hiểu thông qua vô số lần trong mấy ngày ở cạnh nhau. Lúc này cô bé không hề khách sáo mà đứng ra giành giật với Nghê Tiêm khiến Hạ Chí nảy sinh thiện cảm, bỗng dưng thân thiện khoác tay cô bé: "Thật tiếc thay Nghê tiên sinh, nước cờ kém một chiêu rồi."
Trình Tiêu không rảnh rỗi đấu khẩu, cô đi thẳng vấn đề: "Chuyện đón đưa hoàn toàn không cần phiền đến anh, có chuyện gì anh nói đi."
Nghê Tiêm không ngờ Hạ Chí cũng có mặt, còn có một cô bé dường như không dễ đối phó nữa.
Anh ta có ý cầm lấy valy của Trình Tiêu: "Đi đường rồi nói sau."
Trình Tiêu vẫn không hề nể mặt anh ta như trước nay, giành lấy valy kéo ra sau lưng, "Nếu là hỏi tôi vì sao lại từ bỏ Hải Hàng", cô nghiêng đầu nhìn anh ta, "Không sai, anh chính là đáp án."
Tiêu Ngữ Hành như một tiểu quỷ thông minh đã nhận ra nguồn cơn, cô bé nhìn về phía sảnh sân bay, hy vọng Cố Nam Đình mau chóng xuất hiện. Hạ Chí lại tỏ vẻ đang xem kịch hay, vững như Thái Sơn nhìn Nghê Tiêm xem anh ta giải quyết thế nào.
Nghê Tiêm ý thức được Trình Tiêu sẽ không lên xe anh ta. Nếu đã thế, có chuyện gì thì đành nói ở đây vậy.
Anh ta rụt tay lại, nhìn Trình Tiêu chăm chú, "Đơn thuần nghĩ cho sự phát triển sau này, với tài năng bẩm sinh và nỗ lực của em, ở Hải Hàng hay ở Trung Nam đều như nhau."
Vốn ngỡ rằng anh ta sẽ chỉ ra ưu thế của Hải Hàng, để chứng tỏ sự chọn lựa của cô là sai lầm, làm việc cảm tính. Kết quả là... Trình Tiêu có vẻ bất ngờ.
Nghê Tiêm nhìn vào mắt cô: "Đứng ở lập trường của anh, đương nhiên anh hy vọng lựa chọn cuối cùng của em là Hải Hàng. Nên khi anh biết Phùng tổng đã mời em, anh rất vui. Nhưng anh cũng có linh cảm rằng, vì dì Tiêu, em sẽ từ bỏ."
Dì Tiêu! Người không biết chuyện có lẽ sẽ cảm động vì sự kính trọng và thành ý trong lời nói của anh ta. Hoặc anh ta cho rằng, anh ta chỉ ra căn nguyên vấn đề thế này thì cô sẽ cảm kích chăng?
Trình Tiêu tuy trẻ nhưng tâm hồn chín chắn, trưởng thành hơn những cô gái đồng trang lứa rất nhiều. Cho dù từ nhỏ cô đã được Tiêu Phi và Trình Hậu Thần cưng chiều nên ngỗ ngược đã quen. Nhưng tính cách lạnh lùng như cô cũng chưa từng ỷ thế mà hiếp đáp ai. Đương nhiên, điều kiện là: người ta đừng đụng chạm tới cô. Bây giờ có người đem Tiêu Phi ra nói, bảo cô làm sao tha thứ? Không thể nào!!!
"Tất nhiên là phải nghĩ đến cảm nhận của mẹ tôi, dù bà ấy trong mắt bà Nghê mẹ anh là một người phụ nữ dữ tợn, hay đố kỵ, thì bà ấy cũng là mẹ ruột tôi. Người duy nhất, không thể thay thế." Trình Tiêu mỉm cười, nói: "Ngoài ra, anh cũng biết là con người tôi ích kỷ, chuyện gì cũng nghĩ cho bản thân đầu tiên. Nghĩ đến việc một khi trở thành nhân viên của Hải Hàng thì phải làm việc chung với anh, tôi đã cảm thấy ngại ngùng và chán ghét. Nếu đã thế thì hà tất phải làm khó bản thân?"
Cô nói năng sắc sảo, chính là để anh ta thấy khó mà rút lui. Nghê Tiêm lại không phải quen biết cô mới đây, đạ sớm tu luyện bản lĩnh "ngũ độc bất xâm". Anh ta lại cười, hỏi cô: "Là anh khiến em thấy ngại ngùng và chán ghét? Em vì anh nên mới từ bỏ Hải Hàng?"
Với mồm mép của Trình Tiêu thì hoàn toàn không cần ai trợ giúp. Hạ Chí lại không nghe nổi, cô nàng cảm thấy: đối với Nghê Tiêm, Trình Tiêu không cần giải thích nhiều làm gì. Cô lạnh lùng chen vào: "Sao, bị người ta ghét mà anh còn thấy vinh hạnh hả? Nghê Tiêm, anh có thể đích thân diễn cảnh 'không thấy nhục, chỉ thấy vinh', tôi thật sự khâm phục. Nhưng tôi muốn hỏi một câu, anh hy sinh như vậy là có ý đồ gì?"
Ý đồ với Trình Tiêu. Hạ Chí nghĩ rằng anh ta không thể nói ra.
Quả nhiên, Nghê Tiêm hỏi như biết mình yếu thế: "Hạ Chí, chắc tôi chưa từng đắc tội với cô, hà tất mỗi lần gặp nhau lại sỉ nhục tôi?"
Hạ Chí cười lạnh lùng: "Với mối giao tình của tôi và anh, đúng là anh không có cơ hội đắc tội với tôi. Còn chuyện sỉ nhục mà anh nói, tôi phải đính chính lại, đó không phải sỉ nhục, mà là giễu cợt. Nếu anh không hiểu nguyên nhân thì cứ bớt bớt lại giùm tôi."
Nói tới đây, cô nàng lấy chìa khóa chiếc Porsche từ tay Trình Tiêu. "Cách" một tiếng, khi cửa xe mở khóa, cô nói: "Cậu ấy xưa nay không thiếu đàn ông cần mẫn dâng hiến như anh." Sau đó cô choàng vai Tiêu Ngữ Hành như con trai, "Rời xa một chút sẽ không yên lòng, còn phải bảo em gái theo cùng, người thật lòng hơn anh có đầy."
Cảm nhận được sức mạnh trên vai, Tiêu Ngữ Hành trong thoáng chốc hiểu ra, cô bé quay sang nhìn Trình Tiêu đang tỏ vẻ lạnh lùng như thể là người ngoài cuộc, nói: "Chị Trình ơi, ngoài này nắng quá, chúng ta lên xe đi, nếu không khi anh trai em tới, chắc chắn sẽ phê bình em không chăm sóc chị cho tốt."
Hạ Chí vốn định bảo cô bé gọi "chị dâu", nhớ lại lúc nãy cô bé chủ động gọi là "chị" rồi, cô có vẻ tiếc nuối.
Trình Tiêu chấp nhận chiêu trò của hai người, không từ chối, "Hai người lên xe trước đi", rồi quay sang nhìn Nghê Tiêm: "Trước đây chưa phiền tới anh, sau này cũng không cần. Chuyện đưa đón này không phải chuyện anh nên làm vì tôi."
Nghê Tiêm không cam lòng, nhưng với sự hiểu biết về Trình Tiêu, cô không ngăn cản Hạ Chí chính là sự từ chối lớn nhất dành cho anh ta. Anh ta đành nói: "Được rồi, nhưng Trình Tiêu này, cho dù em nghĩ thế nào, đối với em, anh luôn có ý tốt."
"Ý tốt?" Hạ Chí nhìn theo bóng lưng đi xa của anh ta, "Tiếc là ý tốt của mẹ hắn đã tiết lộ tâm cơ của bọn họ rồi."
Tiêu Ngữ Hành nghe thế thì hiểu lầm: "Chị Hạ nói bậy nhé."
Hạ Chí vỗ lên đầu cô bé: "Chị nói mẹ hắn là mẹ hắn, không phải mẹ hắn là mẹ nó."
Mẹ hắn là mẹ hắn, mẹ hắn là mẹ nó... Tiêu Ngữ Hành nhíu mày: "Có gì khác đâu?"
Trình Tiêu không nhịn được cười, cô vừa bỏ hành lý của Tiêu Ngữ Hành vào cốp xe, vừa nói: "Bớt ở cạnh chị ấy đi, em sẽ dễ học hư theo đó."
Điểm quan tâm của Tiêu Ngữ Hành lại là: "Chị Trình ơi, có phải chị đang yêu đương với anh trai em không? Sau này em sẽ gọi chị là chị dâu nhé?"
Hạ Chí bỗng cảm thấy cô bé này quá giỏi, không uổng công cô bán mạng bảo vệ cô bé ở Cổ Thành: "Giờ gọi cũng không muộn."
Trình Tiêu trừng mắt nhìn Hạ Chí, phủ nhận với giọng nghiêm túc: "Đừng nghe lời chị ấy ăn không nói có."

Bình Luận (0)
Comment