Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi

Chương 52

Mọi thứ đều xảy ra rất tự nhiên. Gần như suốt đêm, Trình Tiêu đều chìm trong nhu cầu của anh. Về sau, cô muốn anh dừng lại, nhưng anh say sưa như thế, ngay cả lúc đổ mồ hôi cũng cực kỳ gợi cảm, khiến cô không thể nào kháng cự được, chỉ có thể cùng anh tiếp tục đắm chìm.
Khi Trình Tiêu tỉnh dậy, cô đang nằm trong vòng tay Cố Nam Đình. Anh vẫn đang ngủ, một cánh tay bị cô gối lên, tay kia thì ôm eo cô. Trình Tiêu cảm thấy hơi thở phả vào gáy cô của anh, hồi tưởng lại cảnh tượng quấn quýt quên đi tất cả tối qua, cô cảm thấy cả đời này mình sẽ không còn buông thả bản thân yêu một người đàn ông đến như vậy nữa.
Lo anh bị tê tay, Trình Tiêu khẽ nhúc nhích. Ai ngờ lại làm Cố Nam Đình tỉnh dậy, anh mở mắt, xác định cô vẫn đang nằm trong lòng, anh lại vùi mặt vào mái tóc dài của cô, hỏi: "Sao thế?"
Vì vừa ngủ dậy nên giọng anh cực kỳ lười nhác, nghe mà Trình Tiêu thấy mềm lòng, cô nói: "Chiều nay em phải bay rồi."
Cố Nam Đình cũng không nhìn đồng hồ, "Kịp mà, ngủ thêm nữa đi."
Sắp trưa rồi, còn kịp sao?! Trình Tiêu phủ tay mình lên bàn tay đang đặt trên eo cô của anh.
Cố Nam Đình cười khẽ, hôn lên phần gáy trắng nõn của cô, "Còn đẹp hơn cả những gì anh tưởng tượng. Trình Trình, em khiến anh không thể kiềm chế được."
Cái anh chàng này thật là... không biết xấu hổ còn nói từng tưởng tượng. Trình Tiêu không thể đáp lời những câu tình tứ riêng tư như thế, chọn cách im lặng.
Cố Nam Đình khẽ hỏi, "Còn đau không?"
Trình Tiêu giữ lấy tay anh đang trượt xuống dưới, "... Ưm."
"Chỉ tại anh."  Cố Nam Đình càng áp sát vào cô hơn, "Nhưng anh không kiểm soát được."

Chiều hôm đó đương nhiên Trình Tiêu không thể bay được. Khoan hãy nói hai người tối qua hành hạ nhau tới nửa đêm, Cố Nam Đình do thương xót cô nên không thể bắt cô lập tức làm việc ngay, mà chỉ với mỗi câu "không kiểm soát được" của anh cũng đã không dễ dàng cho Trình Tiêu rời đi. Thế là Trình Tiêu bỏ lỡ một tổ hợp bay, được nghỉ ngơi bốn ngày.
Cố Nam Đình bình thường lạnh lùng ít nói, chững chạc trầm tĩnh, đến buổi tối, đối diện với cơ thể mềm mại như vải lụa của Trình Tiêu, anh không biết no là gì cũng hoàn toàn hiểu được. Huống hồ, một người có trí nhớ bảy năm, độ tuổi tâm hồn đã đứng vào hàng ngũ "trai già", chỉ vài đêm quấn quýt thì căn bản không thể thỏa mãn cơn khát được.
Đêm trước khi bay, khi Cố Nam Đình xoay người đè cô xuống, bắt đầu thỏa sức hôn hít sờ mó, Trình Tiêu lại cảm nhận được cơn manh động và gấp gáp của anh. Nhân lúc còn lý trí, cô kịp thời lên tiếng nhắc nhở, "Sáng mai em bay sớm, anh... đừng làm quá."
Cố Nam Đình cố ý hôn cô thật mạnh, để lại dấu vết của mình trên cơ thể cô, rồi mới ngước lên nhìn cô, "Hay là nghỉ thêm vài ngày nữa?"
Trình Tiêu đưa tay đẩy ngực anh, "Anh biến đi!"
Cố Nam Đình bị cô khiêu khích đến mức manh động muốn chết, anh cúi xuống hôn mạnh bạo hơn. Khi tay anh trượt xuống phía dưới gấu váy ngủ, dừng trên eo cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng chà xát, Trình Tiêu đặt tay lên vai anh, cuốn lấy lưỡi anh, đáp trả dịu dàng nhưng nồng nhiệt.
Cố Nam Đình nghe thấy tiếng thở dồn dập của cô và anh, nhưng lại tham lam muốn nhiều hơn nữa. Thế là đêm đó, anh có được nhiều hơn. Khi cùng đạt cao trào, Trình Tiêu sờ thấy mồ hôi trên lưng anh, cho anh một nụ hôn sâu. Cố Nam Đình ôm chặt lấy cô, vô cùng thỏa mãn.

Trình Tiêu bị tiếng chuông báo thức gọi dậy. Cô vừa định trở mình thì Cố Nam Đình đã đưa tay tắt chuông, tiếp tục vùi mặt vào gáy cô, tay ôm chặt eo cô, đùi đè lên người cô, mắt nhắm nghiền, dáng vẻ ngủ chưa đủ. Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa khép hờ chiếu lên gương mặt anh, khiến mày mắt vốn dĩ toát ra vẻ lạnh nhạt của anh bỗng trở nên dịu dàng vô cùng.
Trình Tiêu cố ý chỉnh đồng hồ báo sớm một chút, nên lúc này cô cũng không vội dậy, dựa vào lòng anh, lặng lẽ hưởng thụ thời khắc dịu dàng trong buổi sớm mai, cảm xúc trong lòng lan tỏa từng chút một.
Nhận ra ánh mắt và sự quyến luyến của cô với mình, Cố Nam Đình mở mắt ra, hôn cô mấy cái.
Trình Tiêu không nhịn được cười, "Giờ em mới phát hiện ra anh lại hơi tham ngủ đó."
Cố Nam Đình không nói cô biết từ khi xảy ra thời gian sai lệch, giấc ngủ của anh vẫn luôn không ổn. Anh chỉ như chưa hết hứng thú, hôn từ mặt cô xuống xương quai xanh, tay cũng bắt đầu sờ mó loạn lên. Đến khi Trình Tiêu mềm oặt người, khẽ cầu cứu, anh mới buông tha cô. Hai người ôm nhau, thì thầm tâm sự một lúc mới chịu dậy.
Dù hai người yêu nhau không phải là bí mật, Trình Tiêu cũng không định khiến cả công ty biết chuyện của cả hai. Nên sau khi đến công ty rồi, Trình Tiêu bảo anh đi đậu xe, cô xuống trước. Kết quả là anh khá nhanh nhẹn, thang máy chưa tới mà anh đã xuất hiện, khi Trình Tiêu cùng mấy đồng nghiệp kia chào anh như không có chuyện gì xảy ra, anh lại đưa điện thoại cho cô, nói: "Em bỏ quên trên xe."
Điện thoại bây giờ còn quan trọng hơn cả ví tiền, gần như không ai rời tay được, nếu làm rơi trên xe anh, không chứng minh tối qua hai người ở bên nhau thì cũng chứng tỏ sáng nay hai người gặp gỡ, hành động xuống xe trước của Trình Tiêu lại hóa thành bịt tai trộm chuông. Nhưng trước mặt mọi người, cô không thể làm bộ làm tịch, chỉ đón lấy điện thoại rồi hỏi, "Có sạc pin giúp em không?"
Trong mắt Cố Nam Đình là nụ cười lấp lánh, anh đáp: "Ừ."
Mấy đồng nghiệp kia bỗng cảm thấy ăn sáng thật thừa thãi quá, ăn hết bát "cơm chó" này cũng có thể sống được một ngày.

Trình Tiêu lại quay về với cuộc sống bay lượn của mình. Cố Nam Đình cũng vì sắp Tết mà bận đến nỗi không phân thân được. Cơ hội hai người gặp nhau ngoài lúc họp hành ở công ty ra thì gần như chỉ còn về nhà ngủ nghỉ.
Cố Nam Đình một tháng trời không về nhà chuyến nào, Cố Trường Minh cũng không hỏi nhiều, nhưng Trình Tiêu thì không được. Từ khi biết bệnh tình của Tiêu Phi, dù bận rộn mệt mỏi đến mấy, cô cũng đảm bảo mỗi tuần gặp cha mẹ một lần. Cố Nam Đình được Tiêu Phi chấp nhận nên được mời mấy lần đến nhà để ăn cơm. Còn Trình Hậu Thần do chưa biết con gái đã bị "ăn sạch" nên vẫn thường xuyên làu bàu với Trình Tiêu, "Tên nhóc kia gần đây có bắt nạt con không? Bố thấy nó... có âm mưu đấy."
Lúc đó, Trình Tiêu luôn nói: "Âm mưu của anh ấy với con thì cả thiên hạ đều biết, chắc không phải là bố mới nhận ra chứ?" Sau đó nhắc nhở bố mình, "Trước mặ con thì nói xấu anh ấy cũng được, nhưng lúc gặp nhau thì đừng tỏ thái độ quá nhé, bố phải chừa đường lui thì sau này mới dễ gặp mặt."
Trình Hậu Thần nghe câu này thì không thể kiềm chế được, ông quát lên: "Ai bảo bố muốn gặp nó?!"
"Được được được, gặp hay không là do bố mà." Trình Tiêu nói: "Dù sao thì cuối tuần này, mẹ cũng đã mời anh ấy đến ăn cơm rồi."
Trình Hậu Thần đập bàn, phê bình Tiêu Phi: "Chẳng có nguyên tắc gì!"
Trình Tiêu không sợ trời đất, khích lệ bố cô: "Bố có nguyên tắc, bố hãy kiên trì!"
Cố Nam Đình là người thông minh, biết rõ Trình Hậu Thần không thích mình, anh cũng không vội lấy lòng, nếu thái độ của Trình Tiêu đã rõ ràng, anh không lo nhạc phụ đại nhân tương lai sẽ chia cách họ, chỉ nỗ lực duy trì tốt mối quan hệ với Tiêu Phi, mỗi lần đến thăm đều vô cùng chu đáo mà chuẩn bị quà cáp, còn rất tinh tế chuẩn bị thêm một phần cho Trình tổng mãi không chịu lộ diện.
Tiêu Phi nói: "Cái ông già quái dị kia, cháu không cần lo đâu, ông ấy chỉ có bản lĩnh làm nũng với Trình Trình thôi."
Trình Tiêu chấn chỉnh lại, "Dù bố có làm bộ làm tịch thì cũng không bằng mẹ."
Tiêu Phi xỉa vào trán cô, "Mẹ giúp con mà con lại vạch mặt mẹ, rốt cuộc con có phải con ruột của mẹ không?"
Trình Tiêu cười, trốn vào lòng Cố Nam Đình, "Chuyện này mẹ phải hỏi lão Trình, con không dám nói bừa."
Cố Nam Đình vừa bảo vệ cô vừa xoa dịu Tiêu Phi, "Trình tổng thử thách cháu là chuyện nên làm ạ, con gái mình ai lại chẳng thương xót."
Tiêu Phi càng thích anh hơn vì sự thấu hiểu đó.

Chớp mắt lại đến mùa xuân. Đang là mùa cao điểm của ngành hàng không, bao gồm cả Cố Nam Đình, cả công ty trên dưới đều bận rộn túi bụi. Mà Trình Tiêu thì bay không chạm chân xuống đất, ngay cả đêm giao thừa cũng không ở cạnh bố mẹ. Nhưng điều đáng để chúc mừng là, khi cô bay xong mọi chuyến bay trong quý hai của dịp tết, thời gian bay vừa đủ đạt chuẩn để xin huấn luyện cơ trưởng.
Khi Kiều Kỳ Nặc mang đơn xin huấn luyện cơ trưởng của Trình Tiêu lên, Cố Nam Đình đã cảm nhận rõ ràng sự tiến bộ thần tốc của cô. Anh không phủ nhận, để cô nhanh chóng đạt được tâm nguyện, anh quả thực đã bật đèn xanh suốt chặng đường cho cô. Ba năm, bướng bỉnh như cô gần như chưa bị đình chỉ bay bao giờ. Thông thường phi công bay bốn ngày nghỉ hai ngày, còn cô thường xuyên nghỉ ba mươi sáu tiếng đồng hồ rồi tiếp tục bay nữa.
Bay vốn là một công việc khô khan, cô lại gánh vác được mọi áp lực, trong vòng ba năm ngắn ngủi đã hoàn thành đủ giờ bay mà có lẽ người khác phải bốn năm mới đạt được. Khoảnh khắc ký tên vào đơn, Cố Nam Đình có phần không nỡ. Vì tiếp sau, Trình Tiêu còn phải trải qua quá trình huấn luyện vô cùng nghiêm ngặt, khảo hạch đủ loại kỹ thuật và tâm lý, bao gồm kiểm tra trên máy bay mô hình và máy bay thật, khi đã thành thạo thông qua hết thảy mới có thể trở thành một cơ trưởng đủ tiêu chuẩn.
Trong nửa năm tiếp theo, cô sẽ gặp phải sự thử thách lớn hơn.
Cố Nam Đình ký tên xong, nói: "Bảo cô ấy xin nghỉ phép dưỡng sức đi, rồi hãy bắt đầu đợt tập huấn."
Kiều Kỳ Nặc gật đầu, "Tôi sẽ thông báo quản lý Lâm sắp xếp trước."
Trình Tiêu định ra nước ngoài nghỉ ngơi. Còn địa điểm thì Cố Nam Đình đã cho cô đặc quyền, "Muốn bay đi đâu thì bay, bảo Kiều Kỳ Nặc đặt chỗ trước cho em. Chỉ có một yêu cầu," anh chỉ vào chóp mũi cô, "Để anh tìm thấy em bất cứ lúc nào."
Trình Tiêu ngồi lên đùi anh, "Nếu thế thì em không thể tùy tiện hẹn hò với trai đẹp rồi, lỡ như bị bắt quả tang thì không tiện báo cáo với Cố tổng."
Cố Nam Đình ôm vòng eo mảnh mai của cô, dịu dàng bảo: "Em không phải dạng người tùy tiện."
Trình Tiêu ôm lấy cổ anh, "Yên tâm như thế à, chắc sẽ không nhân lúc em ra nước ngoài nghỉ phép để ở trong nước... hử?"
Trong mắt Cố Nam Đình toàn là nụ cười, anh cúi xuống hôn cô, "Anh càng muốn dùng hành động của mình để nói em biết suy nghĩ của anh."
Cố Nam Đình là người đàn ông làm việc rất chu đáo, không thực sự làm gì cô trong văn phòng, nhưng cô đã chủ động khiêu khích anh thì đương nhiên anh sẽ không phụ bạc ý tốt của cô. Nụ hôn đó khiến Trình Tiêu hoàn toàn bấn loạn.
Hôm Trình Tiêu xuất phát, Cố Nam Đình đi tiễn. Vì ban ngày công ty có cuộc họp nên anh vẫn mặc âu phục chỉnh tề. Mà động tác tay anh đặt hờ trên vô lăng, trong mắt Trình Tiêu lại trở nên vững vàng, cao quý.
Lúc bắt đầu lên máy bay, Trình Tiêu rõ ràng đã đi rất xa rồi, nhưng cô đột ngột quay ngược trở lại. Ánh mắt Cố Nam Đình thâm trầm nhìn cô, đường nét gương mặt anh trở nên anh tuấn, trầm ngâm trong ánh nắng. Sau đó anh sải bước tiến lên, dang cánh tay ôm lấy cô, cũng mặc kệ người qua kẻ lại ở sân bay, dịu dàng hôn cô.
Cuối cùng, Cố Nam Đình nói: "Đợi anh nhé."
Trình Tiêu cởi lỏng cà vạt của anh, nhón chân lên hôn chụt vào phần cổ anh lộ ra dưới cổ áo sơ mi hé mở, "Vâng."
Nửa tháng sau đó, Trình Tiêu bắt đầu chuyến nghỉ mát một mình. Cô không hề vội vã gấp rút đi năm nước mười ngày như đoàn du lịch gì đó, mà đầu tiên chọn quần đảo Maldives nằm ở Ấn Độ Dương. Cô nói với Cố Nam Đình trong điện thoại: "Bay nhiều trên trời rồi, em sắp quên cảm giác ở trong làn nước mất thôi."
Cố Nam Đình cười hỏi cô: "Em là mỹ nhân ngư sao?"
Trình Tiêu mời mọc anh, "Nếu em là thế thì nguy hiểm lắm, bao nhiêu người muốn bắt em để nghiên cứu, anh có đến bảo vệ em không?"
Cố Nam Đình chỉ hận không thể bay đến đó ngay, nhưng mà... "Đợi anh lo xong công việc gần đây rồi sẽ đi ngay. Em ngoan nhé, đừng gây họa đấy."
Trình Tiêu hiểu anh coi trọng công việc, cô nói: "Ở đây phụ nữ đi ra ngoài phải mặc váy dài che chân, anh có thể yên tâm rồi."
Maldives theo đạo Hồi, đúng là có tập tục như thế, Cố Nam Đình không quên nhắc nhở cô, "Trên đảo có cư dân bản địa, em đừng ăn thịt heo, càng không được uống rượu."
Trình Tiêu không chịu, "Em đến nghỉ dưỡng chứ đâu phải tu hành, đương nhiên không thể chịu thiệt thòi rồi. Nhưng anh yên chí, nếu em đói thì sẽ về khách sạn tự xử lý."
Cứ thế, Trình Tiêu bắt đầu chuyến du lịch Maldives của mình. Ở đó có có ngàn quần đảo, cô lại là người biết tự tìm niềm vui, Cố Nam Đình không hề lo cô sẽ buồn. Nhưng cô thi thoảng gửi anh những tấm hình đang hưởng thụ tắm nắng để khiêu khích anh, thực sự khiến lòng người ngứa ngáy. Thế là khi Trình Tiêu ở trên hòn đảo Thiên Đường, cuối cùng Cố Nam Đình cũng không chịu nổi mà bay tới đó.
Hôm đó Trình Tiêu vừa từ khu giải trí trên mặt nước về, có một người đàn ông đứng ở lối đi trước cửa phòng cô, hỏi bằng tiếng Trung tiêu chuẩn: "Một mình sao? Có muốn kết bạn đi chơi không?"
Người đàn ông chỉ mặc sơ mi và quần dài, nhìn từ xa mà vẫn đẹp trai rạng ngời. Nụ cười trong đôi mắt anh càng tiết lộ gặp được cô, anh vui sướng biết bao nhiêu. Trình Tiêu quên cả dè dặt, nhào vào lòng anh, nhiệt tình trả lời, "Được thôi, vừa hay bạn trai em không ở đây, một mình cũng cô đơn quá."
Cố Nam Đình véo vào mông cô một cái, "Dám tùy tiện nhận lời hẹn hò, xem anh phạt em thế nào!"

Bình Luận (0)
Comment