Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 169



Tôi khẽ sờ mặt cô ấy, thì thầm: "Ngủ rồi à?"

Cô ấy chỉ đáp một từ: "Hừ!"

Tôi hỏi: "Sao vậy? Tại sao lại tức giận?"


Cô ấy gạt tay tôi, giọng điệu kiên quyết: "Ngủ đi. Em mệt lắm."

Cô ấy không ổn chút nào.

Tôi im lặng một lúc, hất cằm cô ấy, cô ấy mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt kia có sự tức giận cũng chứa đựng cả sự dịu dàng. Tim tôi mềm nhũn, cúi đầu hôn.

Đây là nụ hôn nhanh nhất kể từ khi chúng tôi ở bên nhau. Bởi vì lúc trước cơ thể tôi không thể nhúc nhích, cô ấy nghịch ngợm thẹn thùng, luôn hôn đến khoanh tay bó gối. Hiện tại cuối cùng tôi đã chiếm được thế chủ đạo, ôm chặt cô ấy vào ngực, vuốt ve mái tóc dài, mặt và cổ của cô ấy, hôn đến mức cô ấy không thể tránh thoát.

Tôi chưa bao giờ khoan khoái dễ chịu đến thế. Hoá ra khi hơi thở hai người gần gũi, da thịt kề sát là ngọt ngào mà xúc động như vậy. Trong không gian lờ mờ tôi nghe thấy tiếng thở nhẹ của cô ấy bị bao phủ bởi tiếng thở của tôi. Tay tôi nhanh chóng siết chặt eo cô ấy. Cô ấy cũng thế, cơ thể mềm mại, tôi không cảm nhận được chút kháng cự nào, ngón tay cô ấy đặt trên ngực tôi, nhẹ nhàng sờ, khuôn mặt nóng hổi, khuôn miệng ngọt ngào đều thuộc về tôi. Tôi cảm nhận được phản ứng không nên có trên cơ thể, cũng không biết cô ấy có phát hiện ra hay không. Có lẽ là không, dù sao cô ấy vẫn là...

Tôi đè nén cảm giác quay cuồng trong lòng, từ từ buông cô ấy ra, lại dời đi một khoảng, không để cho cô ấy phát hiện ra sự khác thường, nhưng vẫn để cho cô ấy gối lên cánh tay tôi. Cô ấy ngước đôi mắt hơi ẩm ướt lên nhìn tôi. Sắc mặt vẫn đỏ ửng do bị tôi hôn nhiều lần.

Cô ấy mấp máy môi, nhưng không nói chuyện.


Tôi hỏi: "Muốn nói gì?"

Cô ấy: "À... không có gì."

Tôi lại hôn một cái lên trán cô ấy, loại cảm giác nam nữ thân mật này quả thật khiến cho người ta ngọt ngào đến tận xương tuỷ, khó có thể ngừng lại. Tôi thấp giọng hỏi: "Tại sao lại giận?"

Ánh mắt cô ấy lập tức dời đi nơi khác: "Không, em không tức giận. Bạn trai em khiến cho một cô gái khác yêu đến mức quên mất tất cả mà vẫn như một, shit, quên đi sống chết, quên cả người nhà, quên cả bi kịch của chính mình, nhưng vẫn yêu anh... Tại sao em có thể tức giận chứ? Em nên cảm động mới đúng!"

Hoá ra là thế.

Tôi mỉm cười, dùng sức ôm chặt cô ấy hơn, nói: "Ghen rồi hả? Đừng nghĩ linh tinh, cô ta sao so được với em? Ở chỗ này của anh, không ai có thể so được với em."

Cô ấy vẫn chu miệng, trong ánh mắt đã hiện lên sự vui vẻ. Tôi cúi đầu, hôn lên mắt cô ấy.


Sau đó hai chúng tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi. Mặt đất không bằng phẳng, tôi mơ màng ngủ. Cả người Đàm Giảo gần như được tôi ôm trọn, ngủ rất yên ổn, tiếng hít thở đều đều ở bên tai tôi. Còn tôi nửa ngủ nửa tỉnh, luôn thấy ánh sáng âm u và ngọn lửa chập chờn trong hang.

Không biết sao trong nháy mắt cả người tôi đột nhiên lạnh lẽo, tỉnh dậy. Khoé mắt dường như nhìn thấy một bóng đen xuất hiện phía sau chúng tôi. Tôi đột nhiên quay đầu, lại thấy bên trong hang tối đen, mỗi người đề nằm xa xa cách đống lửa, không có chút tiếng động nào.

Tôi hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm xung quanh một lát, phát hiện thực sự không có gì khác thường, mọi người đều đang ngủ say, không có ai đi đến chỗ chúng tôi, có lẽ chỉ là mơ mà thôi. Tôi cúi đầu, tiếp tục ôm chặt Đàm Giảo, định nhắm mắt ngủ, đột nhiên nhìn thấy một chân Đàm Giảo lộ ra ngoài. Tôi hơi giật mình, nhớ ra trước khi đi ngủ, cô ấy đi đầy đủ giày tất. Lúc này giày lại bị ném ở bên cạnh cùng với tất. Bàn chân cô ấy bóng loáng trắng nõn lộ ra trong không khí.

Ai đã chạm vào cô ấy?




Bình Luận (0)
Comment