Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 179



Vừa đi ra, trong đám người đông nghịt chợt nghe thấy giọng nói lảnh lót vui vẻ: "Anh, anh!"

Tôi vô thức nắm chặt tay Đàm Giảo, nét mặt cô ấy cũng hơi rung động.

Chúng tôi thấy con bé rồi.

Ô Diệu sau khi rời thuyền vẫn sống đến tận bây giờ.


Con bé vẫn mặc chiếc váy giảm giá xinh đẹp, khuôn mặt cũng có chút nét tương tự với tôi, nụ cười chói lọi quả thực đã nuốt chửng tất cả bóng tối trong lòng tôi. Tôi cũng cười, hốc mắt hơi ẩm ướt. Chỉ có Đàm Giảo ở bên cạnh tôi nghe thấy, tôi hít vào, khẽ thở ra một hơi, đè nén tất cả nước mắt xuống. Cô ấy càng nắm tay tôi chặt hơn, sau đó buông ra, khẽ nói: "Đi thôi."

Đây là lần thứ ba tôi nhìn thấy Ô Diệu kể từ khi con bé qua đời. Trong lòng tôi hiện lên suy nghĩ này.

Tôi bước qua, ôm chặt lấy con bé. Rõ ràng Ô Diệu hơi xấu hổ: "Anh, anh làm sao vậy? Đột nhiên nhiệt tình như vậy... Em..."

Tôi nhắm mắt lại, từ từ hít thở sâu, sau đó buông con bé ra, sờ đầu con bé mỉm cười: "Ô Diệu, anh về bên em rồi đây."

Ô Diệu liếc tôi, nhìn về Đàm Giảo ở phía sau tôi, rõ ràng có hứng thú với cô ấy hơn so với anh ruột là tôi đây. Tôi ôm Đàm Giảo vào lòng, giới thiệu: "Đây là bạn gái anh, Đàm Giảo. Giảo Giảo, đây là em gái anh, Ô Diệu."

Đàm Giảo ngọt ngào cười, vươn tay ra với Ô Diệu, tựa như lần đầu gặp: "Chào em. Ô Diệu, chị là Đàm Giảo, bút danh Thất Châu."

Ô Diệu lập tức ngây người: "Thất... Thất Châu? Là... Thất Châu sáng tác tiểu thuyết kia sao? Thất trong một hai ba bốn năm sáu bảy, Châu trong đại châu báu sao?"


Cô gái của tôi vừa hiền lành vừa hào phòng, chủ động vươn tay ôm lấy em gái tôi, tôi nghe thấy cô ấy nói bằng giọng vô cùng dịu dàng: "Đúng vậy, Thất Châu, người giang hồ gọi là Đại Châu. Cảm ơn em đã yêu thích sách của chị, chị cũng vô cùng vui vẻ, lại... có thể được gặp em, Ô Diệu."

Chỉ còn lại tiếng hoan hô vui vẻ của Ô Diệu: "A, a, a... Có phải em đang nằm mơ không? Anh điên rồi, theo đuổi nữ thần của em?"

Tôi đã sớm thuê xe ở ssaan bay lái về nhà. Đàm Giảo và Ô Diệu ngồi ở đằng sau. Hai cô gái không ngừng trò chuyện, gần như coi tôi không tồn tại. Ban đầu Ô Diệu còn hơi ngượng ngùng căng thẳng, dù sao cũng là gặp được thần tượng. Còn cô nàng Đàm Giảo này vốn nói chuyện tuỳ tiện, không kiêu ngạo, còn rất linh hoạt. Ô Diệu nhanh chóng không còn căng thẳng, hai người gần như dính như sam.

"Sao chị lại quen anh em ạ?" Tôi nghe thấy Ô Diệu nhỏ giọng hỏi.

"À..." Đàm Giảo đáp, "Chuyện này nói ra rất dài. Thực ra bọn chị biết nhau trên "Mỹ Nhân Điền".

"Mỹ Nhân Điền?" Ô Diệu vô cùng kinh ngạc, "Chị đã ở trên con thuyền kia sao? Này, anh lợi hại thật đấy, giấu không để lộ chút gió nào."

Tôi và Đàm Giảo mỉm cười, không đáp.


Ô Diệu không nhớ được sau khi chúng tôi xuống thuyền đã ở chung với cô ấy, giống như Ngôn Viễn, Trần Như Anh. Sau đó bọn họ đều chết hết.

Ô Diệu lại cảm thán nói: "Anh em khó chịu lại kiêu ngạo như vậy, thế mà cũng có bạn gái. Đại Châu, em cảm thấy anh ấy nhất định là động lòng rồi, rất thích chị đấy."

Tôi nghe vậy trong lòng hơi nóng lên.

Sau đó chợt nghe thấy Đàm Giảo nhỏ giọng: "Chị biết."

Tôi nhìn hai cô ấy qua gương chiếu hậu, sau đó ánh mắt rơi vào người Đàm Giảo. Cô ấy phát hiện cũng nhìn tôi, chúng tôi nhìn lẫn nhau, ánh mắt cô ấy vô cùng dịu dàng lưu luyến.




Bình Luận (0)
Comment