Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 204



Tôi ngồi dậy, đánh thức Đàm Giảo. Cô ấy liếc xung quanh, cũng lập tức sửng sốt: "Người đâu rồi?"

Tôi nhìn quanh, trong lòng hiện lên đủ loại suy đoán.

Bọn họ bỏ chúng tôi đi rồi? Không, khả năng này rất nhỏ, mọi người là một đám đủ loại, bọn họ không có lý do gì bỏ lại chúng tôi.

Bởi vì nguyên nhân gì đó khiến bọn họ không thể không rời đi? Hoặc là bị ép rời đi? Aiz, hay là có thế lực nào ép bọn họ?


Nhưng cũng không thể nào không có chút tiếng động nào chứ.

Tôi bình tĩnh kéo Đàm Giảo đứng lên, cẩn thận nhìn dấu chân trên mặt đất. Tôi phát hiện bước chân rất loạn, nhưng đều là đi về phía trước. Vì kế hoạch hôm nay cũng chỉ có thể đi về trước thôi. Tôi nhặt một viên đá từ bên cạnh dùng để phòng thân. Đàm Giảo cũng học theo tôi nhặt một viên. Tay chúng tôi nắm chặt, cẩn thận đi về phía trước.

Nhưng không ngờ đi được hơn hai mươi mét, phía trước có một lối rẽ, địa thế đột nhiên rộng hơn, tiếng nước ngầm cũng to hơn. Bên bãi đất trống có ba người đứng, không phải là Phùng Yên, Chu Quý Nhuỵ và Chu Vũ Đồng sao?

Những người khác đâu rồi?

Tôi ấn tay Đàm Giảo, ra hiệu cho cô ấy đừng đến gần, hai bọn tôi áp vào đá nghe một lát.

Chu Vũ Đồng đứng bên mép nước luôn nhìn về phía trước, dường như hơi nôn nóng. Chu Quý Nhuỵ ôm chân ngồi bên mép nước cúi đầu. Phùng Yên ở bên cạnh cô ta, cũng nhìn về phía xa.

"Sao bọn họ còn chưa trở lại?" Phùng Yên lo lắng nói.

"Đúng vậy." Chu Quý Nhuỵ phụ hoạ, "Chúng ta nên đi theo bọn họ. Nếu không Bành… Chu Vũ Đồng, anh đi tìm đi?"

Chu Vũ Đồng yên lặng một lúc mới nói: "Bọn họ đi đằng trước dò đường bảo tôi ở lại đây bảo vệ hai người. Vẫn là nghe lời họ đi."


"Nếu không đánh thức hai người kia dậy?" Chu Quý Nhuỵ nói, "Vậy mà bọn họ còn có thể ngủ được."

Phùng Yên lại nói: "Tất cả mọi người đều không dễ dàng, chờ bọn họ tỉnh ngủ tất nhiên sẽ tới hỗ trợ. Trước khi đi bạn trai cô cũng nói dù sao cũng chỉ là dò đường, không cần nhiều người."

Tôi thoáng yên lòng, hoá ra là thế. Tôi ném viên đá, Đàm Giảo cũng ném đi. Ba người bọn họ nghe thấy tiếng động quay đầu lại, chúng tôi đi qua.

Phùng Yên mỉm cười: "Tỉnh rồi? Hình như hôm qua hai người rất mệt, cho nên không đánh thức, tính đợi bọn họ tìm được đường rồi nói sau."

Tôi gật đầu: "Hiện tại tình hình thế nào ạ?" Nhưng không cần Phùng Yên nói thêm, tôi cũng thấy rồi. Khó trách mấy người kia không đợi được, đi trước dò đường.

Tuy phía trước có đường rẽ, nhưng vẫn là đi thẳng về trước, phía trước kéo dài ít nhất hơn trăm mét, song không thấy được điểm cuối.

Tuy vậy phía trước có ánh sáng, hơn nữa không chỉ là một nguồn sáng.

Tôi liếc Đàm Giảo, nhìn thấy hi vọng trong mắt lẫn nhau. Rốt cuộc là ánh sáng từ mặt đất chiếu xuống hay là thứ khác thì hiện tại không biết được, nhưng đủ khiến người ta lay động.

Chỉ là đoạn đường trước mắt này cũng không dễ đi, nước chảy rộng hơn, gần như tràn ra toàn bộ mặt đất. Trong nước có không ít viên đá màu đen bóng loáng. cho nên bọn họ mới lựa chọn người thể lực tốt đi trước dò đường.


"Anh đi qua xem." Tôi nói.

Đàm Giảo lập tức nói: "Em đi với anh."

Tôi nắm chặt tay cô ấy.

Ai ngờ Chu Quý Nhuỵ cũng đứng lên: "Tôi cũng muốn đi, đợi lâu như vậy, tôi rất lo lắng." Phùng Yên nói: "Tôi cũng muốn đi..." Chu Vũ Đồng im lặng.

Kết quả cuối cùng là năm người chúng tôi không đợi nữa mà cũng đi qua đoạn đường đầy nước khó đi này.

Cũng may tuy Chu Vũ Đồng không nói nhiều, nhưng hành động nhanh nhẹn đáng tin cậy, Đàm Giảo và Chu Quý Nhuỵ cũng coi như linh hoạt, tuy Phùng Yên bị thương, nhưng năm người giúp đỡ lẫn nhau, mất nửa tiếng, cuối cùng thuận lợi đi qua đoạn đường này.




Bình Luận (0)
Comment