Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 23



Tôi nằm lỳ ở trên giường, giống như con cá ướp muối.



Ít nhất tôi rất hài lòng với tố chất tâm lý của mình, tối hôm qua bị Ô Ngộ ném một trái bom nặng như vậy nhưng tối mười hai giờ tôi vẫn đi ngủ như bình thường. Sáng nay thức dậy, dường như tôi bớt sợ hơn, bởi vì đại não tôi trống rỗng cho nên nỗi sợ cũng có khoảng cách với tôi.



Tôi nên làm gì bây giờ?



Ô Ngộ đã chứng minh sự thật, bởi vì tôi đã nhìn, bất kể là lịch ngày, ghi chép, hay vé tàu lúc trước, phát hiện cho tới nay đều do tôi tự nói với chính mình như thế thôi.




Hay là, tôi mắc chứng mất trí? Bởi vì bây giờ cẩn thận nhớ lại, ký ức rõ ràng nhất của tôi, chính là từ hôm nằm mơ tỉnh lại từ trên ghế salon. Giống như diễn biến trong phim vậy, có vài người và vài loài cá, chỉ có những kí ức ngắn ngủi mà thôi.



Tôi gãi đầu, trong đầu cũng lộn xộn, ngoài tóc cũng lộn xộn trông giống như ổ gà vậy. Tôi không định tìm bác sĩ, bởi vì triệu chứng bệnh của tôi rất khó bề tưởng tượng, hai là tôi thật sự rất ghét người khác xem tôi vật thí nghiệm để nghiên cứu.



Tôi quyết định gọi điện thoại cho Tráng Ngư trước.



Tôi tốn khá nhiều lời, mới có thể giải thích ‘triệu chứng bệnh’ của mình. Tráng Ngư cũng giống như tôi, là một cô gái mạnh mẽ và bình thản, cô ấy im lặng hồi lâu rồi nói: “Mình hiểu rồi, mình thấy chuyện này có liên quan đến chiếc du thuyền các cậu từng ngồi hoặc những nơi các cậu từng đến, các cậu mất trí nhớ, không phải từ lúc bắt đầu trên thuyền sao?”



Tôi hỏi: “Vậy thì có liên quan gì?”



Lúc này, Tráng Ngư mới thể hiện định lực của tác giả khoa học viễn tưởng, cô ấy nhàn nhạt nói: “Nguyên nhân cụ thể thì khó mà nói. Ví dụ đơn giản nhất như từ trường của trái đất đó, có lẽ các cậu đã đi vào nơi có từ trường đặc biệt nên tạo nên sự khác thường trong đầu óc của cậu. Biểu hiện của Ô Ngộ là anh ta chỉ mất trí nhớ mấy ngày, còn biểu hiện của cậu là cậu thì mất trí nhớ một năm.”




Tôi hỏi: “Vì sao lại như vậy?”



Tráng Ngư: “Tớ chỉ lấy ví dụ thôi, sao tớ biết vì sao lại như vậy? Nhưng tớ nghĩ rằng hai người đã gặp phải một nguyên nhân siêu nhiên gì đó, hoặc gần như là một nguyên nhân khoa học viễn tưởng nào đó.” Nói đến đây, cô ấy không còn che giấu nổi sự rục rịch trong lòng, nói:



“Trong cuộc đời của mình, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy sự tồn tại của năng lực siêu nhiên rồi, hơn nữa nó còn xảy ra với bạn của mình. Ôi mẹ ơi, thật hào hứng quá đi.”



Tôi: “…Tráng Ngư…”



Cô: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, mình không phải không đồng cảm với cậu, bệnh nghề nghiệp mà, cậu cũng hiểu mà. Thật ra mình không đồng cảm với cậu…bởi vì mình hâm mộ cậu.”



Tôi hừ một tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề quan trọng, tôi hỏi: “Vậy chuyện xảy ra giữa chúng ta một năm nay, cậu còn nhớ rõ không?”



Tráng Ngư hời hợt nói: “Nhớ chứ, giữa chúng ta có thể xảy ra chuyện gì, ngoài ăn uống vui chơi, không phải cũng giống như trước sao?”




“Ừ.”



Tráng Ngư lại nói: “Bệnh này của cậu phỏng chừng có đến bệnh viện cũng không khám ra được hay là tớ giới thiệu với cậu sư huynh, bậc đàn anh về cơ học lượng tử cho cậu, cậu có thể tâm sự với anh ấy thử xem?”



“Đừng.” Cái gì cơ học lượng tử chứ, cô mới nghe thôi đã nhức đầu rồi.



“Vậy cậu định làm thế nào?”



Tôi nói: “Bất kể có nguyên nhân siêu nhiên gì đó hay không, bất kể bọn mình gặp là khoa học viễn tưởng hay là huyễn huyễn. Thì sự thật chính là sự thật, với năng lực suy luận của tiểu thuyết gia tớ tin sự thật chỉ có một. Bây giờ vẫn chưa có manh mối, manh mối duy nhất chính là đàn chim dị thường kia và người đàn ông kì lạ đó. Hắn để lại thư cho tớ nói: Nếu như muốn biết tớ đã đánh mất thứ gì, tớ nhất định phải tìm được hắn, nhất định phải giúp cảnh sát phá được vụ án bắt cóc trẻ con liên hoàn này.”


Bình Luận (0)
Comment