Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 242



Chúng tôi im lặng nhìn hình ảnh này.

Đây là lần đầu tiên sau khi cảnh sát bắt Trần Tinh Kiến về Cục, sau khi điều tra về gã mới cảm thấy cuộc đời gã có gia cảnh, không có bất cứ chỗ tình nghi nào, vẫn là thanh niên tốt cần cù tiến lên, thực sự không hề giống sát thủ biến thái.

Rốt cuộc là gã vẫn luôn sắm một bộ mặt khác trước mặt cha mẹ? Hay đây là do cha mẹ mù quáng nhu nhược, không có chút quy tắc nào với con cái?

Tuy thế điều này trái ngược với nguyên lý tâm lý học tội phạm. Từ gia đình, bối cảnh, quan hệ xung quanh, Trần Tinh Kiến quả thực không hề bộc lộ ra tí gì liên quan đến bệnh tâm thần và tội phạm. Rốt cuộc là điều gì đã biến gã trở thành một người khác như vậy?


Tôi và Tráng Ngư ngồi trong một cửa hàng nhỏ đối diện đồn cảnh sát, uống nước, tiện thể đợi Thẩm Thời Nhạn còn có chút việc.

Tôi im lặng một lúc, ngẩng đầu đã thấy sắc mặt Tráng Ngư hơi căng thẳng. Vừa rồi khi chúng tôi ở đồn cảnh sát, cô ấy gần như không nói lời nào. Xem ra đúng là có tâm sự.

Tôi mỉm cười: "Sao thế? Suy nghĩ về tình yêu hả? Hay là do tối qua không được thoả mãn dục vọng?"

Tráng Ngư hiếm khi oán giận, chỉ cúi đầu nói: "Moá, tôi hơi buồn bực thôi."

"Sao vậy?"

Cô ấy hút một viên đá, tức giận: "Không phải cô nói mọi người cùng cứu Ô Diệu sao? Nhưng tôi chả giúp được tí gì. Thẩm Thời Nhạn làm điều này đương nhiên không cần phải nói, Cô nữa, là nửa chuyên gia. Ngay cả Ô Ngộ nhà cô cũng là thần, cảm giác được điểm quan trọng. Còn tôi, cái gì cũng không giúp được. Trước nay bà đây chưa từng vô dụng đến vậy."

Tôi không nhịn được cười: "Nghề nghiệp của mỗi người khác nhau mà. Cô hiểu khoa học, chắc chắn đến thời điểm quan trọng mới phát huy tác dụng, đại thần Ngư à. Hơn nữa... cho dù cô không làm gì, chỉ cần cô ở nơi này, tôi yên tâm vui vẻ, Thẩm Đại Nhạn có lẽ cũng tràn đầy nhiệt tình."


Tráng Ngư lườm tôi: "Ý của cô... tôi là xuân dược của các người?"

Tôi suýt chút nữa phun nước ra.

Cô ấy hếch cằm lên, nhìn qua Cục cảnh sát cách đó không xa, chỗ đó đang có một hai người mặc đồng phục đi tới đi lui. Cô ấy nói: "Cảm giác này, cô biết đấy từ khi tôi gặp lại anh ấy, địa vị của tôi vốn cao mà lại bị ép hôn mấy lần... Nhưng bà đây không có chịu thua đâu. Nhưng bây giờ, có hồ sơ trong tay, cái gì anh ấy cũng hiểu, tôi cái gì cũng chậm, cảm giác từ công biến thành thụ này, bà đây thực sự không thích ứng được..."

Suy cho cùng cũng là vì tình yêu đấy. Tôi liếc cô ấy, lười thông suốt.

Nhắc Tào Tháo thì điện thoại tới rồi, di động của tôi vang lên: "Thời Nhạn?"

Giọng Thẩm Thời Nhạn vẫn như thường: "Hai người ở đâu, tôi xong việc bên này rồi, qua tìm hai người."

Tôi định lên tiếng, đột ngột nghe thấy Tráng Ngư lẩm bẩm: À... ngay cả điện thoại cũng không gọi cho bà đây mà gọi cho phụ nữ có chồng, cũng là vì bà đây không hiểu thuật ngữ trinh thám sao?"


Tôi cũng không ngẩng đầu lên, thò tay đập đầu cô ấy một cái, sau đó nói: "Chờ một chút, chúng tôi ra ngay, tôi còn có việc cần tìm hiểu thêm một chút."

Tôi muốn tiến thêm một bước hiểu rõ về Trần Tinh Kiến.

Cũng may cảnh sát cực kì phối hợp với chúng tôi, ngoài việc lấy bản ghi chép từ hộp đen xe Trần Tinh Kiến, còn để cho chúng tôi đi vào phòng vật chứng, nhìn thấy toàn bộ mọi thứ của Trần Tinh Kiến trước khi bị bắt.

Song theo lời họ nói, bọn họ cũng sớm nghĩ tới hộp đen trên xe, trước khi vụ án xảy ra, Trần Tinh Kiến từng đi đến địa điểm nạn nhân đầu tiên Trần Ninh Mông làm việc, nhưng cũng không có chiếc xe khả nghi nào khác. Ngoài ra, một ít ghi chép đã bị xoá sạch, có thể thấy được người kia cẩn thận thế nào. Không biết thứ này có tác dụng gì với Ô Ngộ không, nhưng tôi vẫn cứ mang về.






Bình Luận (0)
Comment