Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 64



Tôi hơi khó chịu trong lòng vì thế tôi dùng hết sức đẩy anh ra, tôi nói: “Anh làm cái gì vậy? Hai chúng ta chẳng phải đã nói rõ rồi sao? Buông tay!”



Ô Diệu lập tức ngậm miệng.



Ô Ngộ nắm tay tôi không buông, liếc mắt nhìn tôi thật sâu rồi nói: “Ra ngoài với tôi.” Tôi dùng sức giãy ra nhưng bị anh lôi kéo một mạch tới cửa phòng, anh đóng cửa ‘bịch’ một tiếng rồi mới buông tay tôi ra.



Tôi đi về đến bên cửa sổ, đưa lưng về anh, không nói lời nào.



Anh đi tới bên cạnh tôi, cũng im lặng một lát rồi nói: “Tôi còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.”




Tôi trầm mặc một hồi, tôi nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”



Anh nói: “Tôi mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, những chuyện lạ lùng chúng ta gặp phải còn ít sao? Trí nhớ của chúng ta, Ngôn Viễn rồi lũ chim, đều có liên quan đến chiếc thuyền này, bây giờ thời gian đảo ngược rồi, Đàm Giảo, em biết điều này có ý nghĩa gì với tôi không?”



Tôi nghiêng đầu nhìn anh, nhìn vẻ mỏi mệt trong đôi mắt sâu thăm thẳm ấy, viền mắt ửng đỏ, tôi biết anh ấy đã khóc, tôi biết điều này có ý nghĩa với anh thế nào, có nghĩa là anh có thể thay đổi lịch sử, thay đổi vận mệnh. Anh ấy có thể ngăn cản em gái với mẹ anh ấy lần lượt qua đời.



Trong lòng tôi hơi rung động, tôi nói: “Thật tốt, thật sự tốt quá, Ô Ngộ nếu như có thể ngăn cản hai người bọn họ bị giết hại, anh không cần sống cuộc sống như thế. Anh…sẽ được sống tốt hơn.”



Anh quay đầu lại, dùng ánh mắt ẩn nhẫn và hết sức dịu dàng nhìn tôi. Tôi chịu không nổi, bèn nói: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?”



Anh nói: “Tôi sẽ dùng hết sức để ngăn cản vụ mưu sát xảy ra.” Tôi gật đầu.



Anh nói: “Em có bằng lòng giúp tôi không?’



Tôi không chút do dự nói: “Đương nhiên là bằng lòng rồi.”




“Vậy bây giờ chúng ta đi tìm Ô Diệu.” Anh xoay người, nói, rồi chợt nở nụ cười: “Em là thần tượng của em ấy đấy, Thất Châu đại thần, em ấy luôn có tâm lý chống đối tôi, hay là em đi giải thích mọi chuyện với em ấy đi, nói không chừng em ấy sẽ tin em hơn.”



Tôi đi theo anh được hai bước chợt dừng lại, trong lòng tôi mơ hồ đã có phỏng đoán, nhưng tôi vẫn không nhịn được.



Tôi nắm lấy vạt áo sau lưng anh rồi cúi đầu nói: “Ô Ngộ, nếu như lịch sử thay đổi, anh không còn làm thợ sửa máy nữa, chúng ta….có phải sẽ không quen biết không?”



Anh ngừng bước.



“Không đâu.”



Anh ấy xoay người lại, đặt tay lên mặt tôi, ngón tay trắng nõn không còn thô ráp, chỉ có vết chai nho nhỏ của người đàn ông trong ngành kỹ thuật.



“Tôi vẫn sẽ nhớ em.” Anh nói: “Tôi sẽ không quên.”



Lời anh nói lại khiến tôi khổ sở: “Sao anh biết được?”



Anh im lặng rồi nói: “Bây giờ là ngày 24/6/2016 10h55’tôi còn nhớ tất cả, nếu như lịch sử có thể thay đổi, vậy sẽ bắt đầu thay đổi từ hiện tại. Bây giờ tôi nhớ em, sau này tôi cũng sẽ nhớ em, tuyệt đối không quên em đâu.”




__



Tôi với Ô Ngộ đi ra bên ngoài phòng Ô Diệu.



Anh khẽ gõ lên cửa phòng, khuôn mặt thoáng hiện ra nụ cười, nụ cười ấy hơi đau khổ, tôi thấy anh ấy như vậy quả thật rất đáng thương.



Đúng lúc này, không biết do ánh mặt trời giữa trưa quá chói, hay do hôm nay tôi tỉnh lại, tinh thần quá khẩn trương, tôi đột nhiên cảm thấy đầu hơi choáng váng, khóe mắt tôi thậm chí còn nhìn thấy một vài ánh sáng trắng.



Tôi chịu đựng, bây giờ không phải lúc làm lỡ thời gian.



Ô Diệu mở cửa, nhìn thấy hai người chúng tôi thì lộ ra nụ cười thúc giục: “Ôi anh, anh kéo được người trở về rồi hả? Chị, sao chị giải quyết được ông anh ngạo kiều của em thế?”



Mặc dù Ô Ngộ nói Ô Diệu rất sợ anh, không nghe lời nhưng tôi thấy em ấy rất đáng yêu, rất thích em ấy, tôi nở nụ cười nói: “Ô Diệu, chào em, chị tên là Đàm Giảo, chữ Đàm bên cạnh chữ Ngôn, còn chữ Giảo trong trăng sáng.”


Bình Luận (0)
Comment