Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 88



Thỉnh thoảng cô ấy quay người, hoặc là dừng bước, mái tóc dài mềm mại xoã tung rơi xuống vai, thỉnh thoảng thất thần, thỉnh thoảng mỉm cười, dáng vẻ lười biếng thanh thuần. Tôi không để ý cứ thế nhìn chăm chú hồi lâu, song cái cảm giác áp lực phiền muộn lại mơ hồ nảy sinh.

Tôi cầm chai nước tu mấy ngụm, khi tôi bỏ chai nước xuống phát hiện cô ấy cũng nhìn tôi ở đằng xa. Cách xa như vậy, ánh mắt cô ấy không còn lãnh đạm đề phòng, chỉ rất bình tĩnh, tựa như sự dịu dàng đã lâu không gặp. Chúng tôi cứ nhìn nhau mấy giây như thế, tôi biết cô ấy không thấy rõ nét mặt mình. Sau đó cô ấy cúi đầu xuống, đôi chân đá xuống cát mấy cái. Tôi chống hai tay ra đằng sau, ngẩng đầu lên nhìn trời, tôi nghĩ mình không nên không kìm lòng nổi như vậy.

Một chiếc ô che trên đầu tôi, ngăn mất bầu trời xanh và ánh mặt trời.


Tôi nhíu mày.

Dáng vẻ Trần Như Anh biết điều nghe lời, ngồi xổm xuống bên cạnh tôi: "A Ngộ, hôm qua anh nói em còn không tin, sao... anh lại hút thuốc?"

Tôi nhìn điếu thuốc trong tay, rít lấy vài hơi, im lặng.

Cô ta ngồi hẳn xuống bên cạnh, tôi cảm thấy hơi phiền, định đứng dậy, cô ta lại lên tiếng: "Anh thích cô gái như vậy à? Nhìn cô ta thực sự rất được, vui tươi phòng khoáng lại xinh đẹp, khó trách anh sẽ thích." Trần Như Anh mỉm cười nhìn Đàm Giảo. Tôi không nghĩ tới cô ta sẽ nói như vậy, lại có thêm chút ấn tượng khác với cô ta, chỉ thoáng cười, không đáp.

"Vừa nhắc tới cô ta là anh cười ngay." Trần Như Anh đột nhiên khẽ nói.

Tôi nhắm mắt lại: "Ừ."


"Thế nên A Ngộ... anh nghiêm túc với cô ta sao?"

Tôi nghe thấy mình đáp: "Nghiêm túc. Tôi vô cùng thích cô ấy."

Cả người Trần Như Anh dường như rất bình thường: "À, nhưng anh xem đấy, dù sao anh cũng là nghiên cứu sinh hay đúng hơn là có bằng thạc sĩ của trường đại học số một số hai trong cả nước, còn em vừa nghe cô ta nói chuyện với Ô Diệu thì hình như ngay cả đại học 211(*) cũng không phải, thành tích cũng chả tốt. Sau này nếu hai người ở bên nhau thì áp lực rất lớn, hơn nữa còn phải cố gắng rất nhiều, hai người có khoảng cách lớn như vậy sao mà giao tiếp được khi sống chung? Em... nói với tư cách bạn bè mới nhắc nhở anh thôi. Nhưng cũng có thể là do em suy nghĩ nhiều, cha em từng nói anh sẽ có tiền đồ rất lớn bởi vì anh biết cân nhắc rõ lợi hại, luôn chọn con đường lý trí có hiệu quả cao nhất."

Tôi im lặng một lúc, mở mắt ra cũng không nhìn Trần Như Anh: "Thực ra trong mắt tôi, cô ấy là người như thế nào thì không cần người bên ngoài đánh giá. Nhưng Trần Như Anh này, những lời cô vừa nói tôi không cảm nhận được chút chúc phúc nào từ bạn bè. Cho nên tôi cảm thấy vẫn cần phải nói rõ với cô: cô vốn dĩ không biết gì về cô ấy. Cô ấy... là người nhận được sự chú ý của vô cùng nhiều người, tôi chỉ là một người bình thường trong số đó thôi."

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh lần đầu tiên gặp lại cô ấy ở tiệm sửa xe. Cô ấy đi chiếc SUV màu cam, tóc dài uốn xoăn, vẻ mặt bình thản mang theo ý cười. Là cô gái lấp lánh động lòng người, thu hút tất cả sự hấp dẫn của đám thợ. Còn tôi ngồi ở một góc trong tiệm, cả người đầy bụi đất, tay đầy dầu máy, cả người bốc mùi mồ hôi, khuôn mặt đầy khói dầu, nhìn cô ấy lại lần nữa đi vào cuộc sống của tôi.

Tôi cũng không biết làm sao lại mỉm cười: "Cô ấy giống như ánh mặt trời nhỏ, ánh mặt trời duy nhất tôi có trên thế giới này." Nói xong câu đó, tôi không để ý đến Trần Như Anh nữa, ngửa mặt nằm xuống, nhắm mắt lại.


Tiếng bước chân của Trần Như Anh dần xa.

Xung quanh cuối cùng đã trở nên yên tĩnh.

Tôi mơ mơ màng màng ngủ gật, cũng không biết qua bao lâu, cố được mấy phút, hơn mười phút sau lại cảm nhận được có người ngồi bên cạnh tôi. Hơi thở quen thuộc kia khiến tôi vô thức vươn tay ôm lấy cô ấy, mở mắt ra.

(*) Các trường đại học trọng điểm




Bình Luận (0)
Comment