Mây Khói Ngang Mi

Chương 32

Chiều tối khi Chu Hạo Đế đến Cảnh Dương cung thì đã biết rõ mọi việc . Hắn biết việc nàng làm trước sau gì cũng đến tai của thái hậu và bà chắc chắn sẽ rất tức giận . Vừa bước vào tẩm điện , hắn không thấy thân hình nhỏ nhắn mềm mại mình nhớ nhung cả ngày đâu cả

-“Hoàng hậu đâu ? “

-“Muôn tâu hoàng thượng , hoàng hậu đang chăm sóc cho thập thất công chúa “

Chu Hạo Đế rời khỏi tẩm điện , đến gần phòng thập thất đang ở hắn thấy cung nhân đều đứng ở phía ngoài , thái giám thấy hắn đến vừa định tuyên thì thấy hắn đã giơ tay ra hiệu dừng lại . Chu Hạo Đế nhẹ nhàng mở cừa bước vào phóng . Trong phòng tràn ngập mùi dược liệu . Mày kiếm chau lại khi thấy bóng dáng đang ngồi phía bên giường kia . Gương mặt băng sơn ngàn năm như một của nàng giờ đây trông ưu buồn và thoáng vẻ lo sợ , bàn tay nàng run run khi lau mồ hôi cho người nằm trên giường . Nếu quan sát kỹ , hắn có thể thấy chút long lanh trực chờ trong mắt nàng .

-“Huyên nhi “

-“Phong “

-“Thập thất muội thế nào rồi “

Tịnh Huyên chỉ nhìn Cổ Tư Hoàn rồi lắc đầu , tay siết chặt để kiềm nén sự đau đớn trong lòng . Chu Hạo Đế thấy nàng như vậy vội nửa ngồi nửa quỳ trước mặt nàng , lấy hai bàn tay to rắn chắc của hắn bao bọc lấy bàn tay trắng nõn của nàng

-“Thập thất sẽ không sao đâu , trẫm sẽ hạ lệnh cho thái y viện đem những thứ thuốc tốt nhất chữa cho muội ấy …nàng đừng như vậy , trẫm đau lòng lắm ”

Nghe Chu Hạo Đế nói xong , biết là hắn an ủi mình , nhưng nàng vẫn cảm thấy rất ấm áp . Nàng buông rèm giường xuống , xong hạ lệnh cho cung nhân để vài chậu than gần giường để tránh Tư Hoàn thấy lạnh , rồi nàng cùng Chu Hạo Đế rời khỏi phòng .

Về tẩm điện của mình , xung quanh hồ tắm lớn đặt những chậu than đỏ rực , nước trong hồ khói bốc lên nghi ngút , hai bóng dáng chập chờn trong làn khói trắng . Nam tử thân mình rắn chắc màu lúa mạch càng làm nổi bật thân hình trắng như bạch ngọc , mềm mại trong lòng mình . Mái tóc đen dài của cả hai đan xen vào nhau , một ít vươn tán loạn trên bờ vai nàng , dính sát vào da thịt …. Tấm lưng nuột nà của nàng dựa vào lồng ngực bền chắc của hắn , buông lõng tâm tình . Chu Hạo Đế từ phía sau vòng tay ôm nàng , phía dưới mặt nước hai bàn tay hắn không ngừng xoa bóp bụng nàng và lân la đến những “ khu vực khác “

-“Chàng có trách ta không ? “ _Tịnh Huyên gương mặt đỏ ửng , hai mắt hơi nhắm lại , khẽ hỏi

-“Con bé cần được dạy dỗ như vậy “ _ Bạt môi mỏng đang chu du trên cổ nàng di dời dần xuống bả vai , sau khi rời đi thì nơi đó xuất hiện những đóa hồng nho nhỏ ( biết là gì rồi ha =]] )

Khi Tịnh Huyên vừa định nói gì thì đã bị Cổ Thần Phong dùng môi mình nuốt vào tất cả . Nàng cũng không phản kháng , xoay người lại , hai tay mềm mại ôm lấy cổ hắn , đôi gò bồng đảo áp lên khuông ngực rắn chắc …không biết vô tình hay cố ý mà hai nụ hoa đào của nàng lại nhích lên nhích xuống khích thích hai hạt đậu trên ngực hắn ( Chết mất … có ai tiếp máu không =]] )

Một luồng điện chạy từ đại não xuống thẳng hạ thân …tích tụ điện ở nơi nam nhân dũng mãnh . Chu Hạo Đế luyến tiếc thở dốc rời khỏi môi nàng , một sợi tơ bạc lưu luyến giữa hai người càng làm cảnh xuân thêm sắc tình .

Chu Hạo Đế ôm eo nàng lên , để hoa huy*t ngay đỉnh cự long của hắn , môi mỏng nhếch lên một nụ cười vừa mang chút phóng đãng lẫn yêu chiều

-“Hôm nay cho nàng cầm quân nhé “

-“Ta đây mới không thèm “ _Mạc Tịnh Huyên bĩu môi , chống tay trước ngực khắn kháng nghị

Không cho nàng nói gì nữa , hắn hạ mông nàng xuống , cự long hùng dũng của hắn cứ thế vọt vào hang động thâm ưu kia . Bất ngờ bị đột kích khiến Mạc Tịnh Huyên không khỏi thét lên một tiếng , vừa trừng mắt nhìn nam nhân đang híp mắt cười với nàng .

Trong hồ không ngừng vang lên tiếng nam nhân thở dốc và tiếng nỉ non íu ớt của nữ tử . Hai thân thể không ngừng lay động làm mặt nước cũng không ngừng gợn sóng . Không biết kích thích tình ái này trải qua bao lâu , chỉ thấy ánh trăng dường như cũng cảm thấy xấu hổ để phải nấp mình sau vài áng mây trên trời .

Nửa đêm khi Mạc Tịnh Huyên mơ màng tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trên giường bên trong tẩm điện , nàng vừa nhích người thì một đôi tay rắn chắc ôm nàng vào lòng

-“Vài ngày nữa sẽ cho nàng gặp mặt một vị bằng hữu của trẫm “

-“Rất quan trọng sao ? “

-“Trẫm định giao hắn nắm giữ chức thừa tướng “

Cũng đúng , sau khi Lịch Tá Thần chết thì chức quan này để trống đến giờ , cũng nên có người phụ giúp hắn việc triều chính chứ . Cha nàng và các huynh trưởng của nàng dù sao chỉ tinh thông võ thuật , với giới văn sĩ thì chỉ là một lỗ phu mà thôi .

-“Có đáng tin không ? “

-“ Đáng ! “

-“Uhm “

-“Ngủ thôi “

Hai người ôm nhau không một khe hở . nhắm mắt thỏa mãn mà tiến vào giấc mộng .

Hai con người cô độc lớn lên không một hơi ấm , thế nhưng khi đến với nhau lại làm cho tâm hồn nhau ấm áp đến dịu kỳ . Tình cảm của bọn họ không quá dữ dội , cũng không quá thâm trầm , chỉ lặng lẽ phát triển và cắm rễ càng lúc càng sâu trong tim của nhau .

Ở một nơi khác rất xa về phía bắc Tuệ Quốc , trên một đỉnh núi , một người thiếu niên tóc đen như mực được cột gọn gàng ở phía sau , trên người mặc một bộ áo màu xanh đậm , được thêu hoa văn gợn sóng , trên tay y cầm một cây quạt lông vũ được kết từ lông khổng tước linh . Y nhìn lên bầu trời , tay không ngừng phe phẩy phiến vũ , đôi mắt tinh anh lóe lên . Đang trầm tư thì từ phía sau , một giọng nữ nhân yếu ớt cất lên

-“ Đại ca , Ninh nhi đã chuẩn bị xong rồi , khi nào thì chúng ta có thể xuất phát về kinh “

Nam nhân kia quay lại nhìn nàng , trong mắt y đầy sự bất đắc dĩ và khó nói , cuối cùng chỉ đánh nhắm mắt thờ dài .

-“Muội về nghỉ ngơi sớm đi , ngày mai chúng ta xuất phát “

Nữ tử áo trắng nghe vậy , gương mặt yếu ớt vốn trắng bệt thoáng ửng hồng , nàng mỉm cười một nụ cười có biết bao nhiêu là phong tình vạn chủng rồi xoay người rời đi , trong lòng không khỏi hân hoang mừng thầm tự nhủ

-“Phong ca , muội sắp trở về rồi “
Bình Luận (0)
Comment