Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi

Chương 59

Huyền nhất thời không biết phải giải thích với Khánh như thế nào. Không phải cô không muốn nghe, mà là không dám nghe. Thật sự bây giờ cô không biết mình nên làm gì.

"Thôi, đi về. Tối tao qua đón."

Huyền im lặng không nói gì, cũng không có bất kì phản ứng gì khác. Chỉ ngồi bần thần trên hàng ghế cạnh hồ nước, hướng về phía xa bằng ánh mắt buồn man mác. Hàng liễu rủ mình đung đưa, đùa giỡn với từng gợn gió chiều rù rì. Mái tóc đen láy dài chấm lưng của cô bị gió thổi tung, lòa xòa ra xung quanh.

Thấy cô như thế Khánh cũng không muốn làm phiền, chỉ im lặng ngồi bên cạnh. Cậu biết, giữa cô với Dương có rất nhiều khúc mắc, cậu cũng thừa biết Huyền vẫn rất yêu Dương. Chỉ bằng ánh mắt của cô lúc nhìn vào màn hình, bàn tay nhỏ bé khẽ run rẩy đang bóp chặt điện thoại kia là cậu đã nhận ra. Nhưng cậu thực sự không hiểu, nếu còn tình cảm thì sao phải tự hành hạ bản thân mình như thế? Về phần Dương, làm bạn hai mươi mấy năm trời không lẽ cậu còn không nhận ra tình cảm của hắn ta đối với Huyền sâu đậm tới mức nào. Vậy chẳng phải chỉ cần bỏ qua tất cả, trở về bên nhau là được sao? Hà cớ gì cứ phải tự cứa vào tim mình cho rỉ máu rồi im lặng mà chịu đựng như vậy? Không lẽ giữa họ còn rào cản nào đó mà cậu không hề biết?

"Đi về thôi." Huyền đột ngột lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng. Cô nhét điện thoại vào túi, quay sang nhìn Khánh nở một nụ cười nhẹ. Trông thấy khuôn mặt khó hiểu của Khánh, cô khẽ nhíu mày: "Không phải nói tối nay có hẹn sao?"

"Ờ, vậy đi về."

Dương ngồi trong phòng làm việc, tâm trạng buồn bực không yên. Từ lúc Huyền đi ra tới giờ anh không hề nhìn thấy bóng dáng của cô quay lại. Đến lúc lo lắng tới mức không thể ngồi yên một chỗ mà chờ đợi nữa anh mới ra khỏi phòng đi tìm kiếm. Anh còn tưởng vì thái độ xa lạ của mẹ anh đối với cô khiến cô tủi thân mà chui rúc ở xó xỉnh nào đó tự kỉ một mình. Nhưng không phải, có mấy người trong công ty cho anh biết cô đã ra ngoài với Khánh.

Lúc nghe được tin ấy, anh quả thực muốn điên lên được. Anh không tài nào tập trung làm việc với cái tâm trạng bức bách kia. Mấy tờ giấy báo cáo cũng vô tình bị anh trút giận mà vò nhàu nát, ném vào sọt rác không thương tiếc, còn rơi vương vãi cả ra xung quanh.

Đã là lần thứ bao nhiêu rồi? Không bao giờ nói với anh tiếng nào, cứ thế mà rời đi trong im lặng. Đến điện thoại cũng năm lần bảy lượt đều không thèm trả lời. Không lẽ cô không hề nghĩ đến cảm nhận của anh?

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ. Cứ nghĩ là Huyền gọi, anh vội nhoài người tới nhấc lên xem. Cái tên nhấp nháy trên màn hình khiến anh vừa ngạc nhiên, vừa có chút hụt hẫng. Ngón tay thon dài nhẹ lướt trên màn hình.

Bảy giờ tối.

Huyền ngồi bó gối một góc trên ghế trong phòng khách, khuôn mặt bần thần nhìn chằm chằm vào điện thoại. Từ lúc chiều đến giờ anh không gọi lại cho cô. Mặc dù không có can đảm để nhấc máy, nhưng chẳng hiểu sao tận sâu trong thâm tâm cô vẫn mong muốn nhìn thấy cái tên quen thuộc sáng lên trên màn hình thêm một lần nữa.

Đáp lại mong đợi của cô là sự im lặng đến đáng sợ. Căn nhà vốn dĩ trước nay chỉ có mình cô ở nên lúc nào cũng cảm thấy trống trải, lạnh lẽo vô cùng. Ánh đèn nhàn nhạt bao trùm lên người cô khiến bóng dáng ấy càng trở nên lẻ loi, cô độc.

Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo cô ra khỏi mớ suy nghĩ vẩn vơ kia. Đôi mắt mơ hồ chợt lóe lên tia sáng, vội vã chồm về phía trước cầm điện thoại lên. Nhìn thấy tên người gọi, khuôn mặt cô bỗng dưng lại chùng xuống rầu rĩ. Không phải anh.

"Alo!"

"Tao đang ngoài cửa này, mau ra đây đi."

"Đợi tí, ra liền." Cúp máy, cô thở dài thườn thượt, nhét vội điện thoại vào túi rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Khánh chở cô tới trước cổng một quán karaoke khá lớn giữa trung tâm thành phố. Đứng dưới ngôi nhà hai tầng lập lòe đủ màu sắc này, tự nhiên cô lại có chút cảm giác chán ghét. Bây giờ cô chỉ muốn được yên tĩnh một mình thôi.

"Đi vào thôi!" Khánh từ phía nhà gửi xe đi tới, choàng tay qua vai kéo cô bước vào trong.

"Này, đi với ai thế?"

"Cứ vào đi rồi biết."

Ánh sáng mờ ảo đủ màu sắc treo trên tường cộng với thứ âm thanh hỗn tạp phát ra từ những căn phòng dọc hai bên hành lang dội thẳng vào tai Huyền, nghe như có ai đang chọc ngoáy trong đó vậy. Đến nỗi cô phải đưa tay bịt chặt hai tai nếu không muốn bị thủng luôn màng nhĩ. Trong đầu cô bây giờ chỉ có duy nhất một suy nghĩ: cái đứa khốn kiếp nào hát dở như bò rống mà ra sức gào to thế không biết?

Dừng chân trước cửa phòng số 09, trên đầu còn gắn một cái bảng màu vàng chói, in đậm ba chữ "VIP", Huyền khẽ nhếch môi, quay sang nói với Khánh: "Chơi sang thế?"

"Có tiền để làm gì? Vào đi!" Khánh mở cửa ra đẩy cô vào bên trong. Chỉ nghe cạch một cái, xung quanh chỉ còn một màu đen u ám. Huyền cảm giác có gì đó không ổn liền nhăn mặt: "Bớt giỡn đi nha. Có bật đèn lên không?"

Đáp lại cô là sự im lặng. Bởi vì tường được làm từ nguyên liệu cách âm đặc biệt nên ở bên ngoài thì vẫn nghe tiếng nhạc, nhưng vào trong phòng rồi lại im ắng vô cùng.

"Để tao tìm được đèn là mày xác định với tao đó Khánh ạ!" Cô khẽ gằn giọng, bắt đầu mò mẫm trong bóng tối. Tay đã chạm mép tường lạnh ngắt, cô mân mê ngang theo bức tường. Đụng phải hộp công tắc, cô thầm mừng rỡ. Lần này tên Khánh đáng chết kia xác định với cô rồi.

Tách...

"Sếppppp!!!!"

Ánh sáng vừa nhấp nháy hiện lên, cô còn chưa kịp định hình xem bên trong có gì thì đã nghe tiếng hét đồng thanh đến chói tai, cả người bất ngờ bị túm lấy ghì chặt. Cô tròn mắt, nghi hoặc nhìn lại thì thấy một đám ruồi nhặng không biết từ đâu chui ra, người nắm tay, người nắm chân bu xung quanh lắc lắc người cô như làm nũng.

"Sếp ơi, huhu, nhớ sếp quá!" Cái giọng nói ẻo lả đến rợn da gà này nghe quen thuộc vô cùng. Liếc sang bên cạnh, Tuấn bống đang ôm cánh tay cô mà khóc lóc thút thít. Còn cả Nghĩa hô, Hùng sún nữa.

Cô nhất thời xúc động không nói nên lời. Đã bao lâu rồi cô mới được gặp lại đám bạn nối khố này?

Khánh từ lúc vào phòng đến giờ đã lủi sang ngồi một góc ghế để cho đám kia thực hiện kế hoạch của mình. Cậu trông thấy cảnh đó chỉ biết ngồi cười. Lẽ ra cậu định lại ngồi gần Huyền, nhưng cái đám loi nhoi kia đã nhanh chân giành mất nên đành bất đắc dĩ ngồi chỗ khác.

Mặc dù trong lòng có chút xúc động lẫn vui mừng, nhưng để tỏ ra vẫn là sếp mạnh mẽ, Huyền vùng vằng, mặt hếch lên vẻ không quan tâm, đẩy hết đám kia ra khỏi người mình gằn giọng: "Có cút ra một bên không? Tao đá cho mỗi đứa một phát bay dính tường bây giờ."

"Sao sếp phũ thế? Người ta nhớ sếp muốn chết đi được mà sếp nỡ lòng nào vừa gặp đã hắt hủi người ta như thế chứ." Tuấn bống mặt mày phụng phịu, cứ nắm lấy cánh tay cô mà dùng dằng khiến gai ốc của cô nổi hết lên dựng cờ khởi nghĩa. 

Trưng cái bộ mặt như muốn xa lánh ra, cô nhích sang một bên chuồn thẳng về phía ghế, leo lên co giò ngồi một góc hăm dọa: "Mày có tin tao đấm mày rụng hết răng cho giống thằng Sún không?"

Cả bọn lao nhao kéo nhau lại lần lượt ngồi xuống ghế. Quân mập cười cười, chỉ tay về phía Hùng sún đang ngồi một góc mà nói: "Sếp ơi, bây giờ người ta lớn rồi ai còn để răng sún nữa. Sếp không thấy răng nó bây giờ à? Trắng không tì vết luôn nhá."

Nghe vậy cô mới nghi hoặc quay sang nhìn đám loi nhoi kia. Một thời gian không gặp, quả thật cả đám đã thay đổi hết rồi. Hùng sún đúng là không còn sún nữa, cậu ta còn đang cười toe toét khoe hàm răng trắng muốt với cô. Quân mập hình như cũng đã ốm đi nhiều rồi, chắc là giảm cân để kiếm người yêu đây mà. Thạch thọt thì không mấy thay đổi, chỉ là cao hơn trước rất nhiều. Tên này xưa nay ít nói, toàn bị cô ăn hiếp thôi. Tuấn Bống thì khỏi nói, vẫn chứng nào tật ấy.

Nhưng công nhận là bây giờ mọi người ai cũng đẹp trai phong độ hẳn ra. Đúng là trưởng thành hết rồi, chả giống cái đám học sinh dở hơi tập bơi như xưa nữa. Nhưng tính cách thì hình như vẫn thế.

Cô dường như vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, lướt một lượt qua đám kia. Ánh mắt dừng lại trên người một cậu thanh niên mặc áo sơ mi trắng dài tay, quần jean đen ống bó đang ngồi cạnh Quân: "Thằng Hô sao nãy giờ im thế?"

Nghe thấy tên mình, Nghĩa mới ngẩng đầu lên nhìn cô, nở một nụ cười: "Sếp!"

Cô dường như đã phát hiện ra gì đó, vội thốt lên: "Ể, nó hết hô rồi à?"

"Đã bảo với sếp rồi, người ta lớn rồi nên biết làm đẹp hết rồi mà. Thấy không? Tao bây giờ cũng đẹp trai ngời ngời đây này." Quân mập nói bằng giọng vô cùng hãnh diện, đưa tay hất mớ tóc mái ngược về phía sau.

Huyền lắc đầu: "Mày bớt bớt dùm cái, nhắm đụng nóc nhà không chết thì cứ việc bay đi."

"Lâu lâu cho người ta bay tí mà, sếp có nhất thiết phải phũ thế không?"

"Tao thích thế, mày ý kiến gì?"

"Ấy, thôi em xin phép hết ý kiến." Quân mập trông thấy khuôn mặt sát thủ của cô thì cười cười xua tay. Cô thấy thế cũng chỉ nhếch môi một cái hài lòng. Xem ra lời nói của cô vẫn còn có sức ảnh hưởng đối với đám kia rồi.

Liếc mắt về phía góc ghế trong cùng, cô hơi ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của một người con trai lạ. Trông hắn ta cũng đẹp trai phết. Mặc sơ mi trắng cổ trụ, quần kaki đen ôm lấy đôi chân thon dài đang vắt chéo lên nhau.

Dường như cảm nhận được ánh mắt cô đang nhìn chằm chằm vào người mình, hắn quay sang nhìn cô nở nụ cười nhẹ, cúi đầu:

"Chào em!"

Huyền nghi hoặc: "Đây là...?"

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô, Tuấn bống quay sang nhìn cô hỏi: "Ơ, sếp không nhận ra anh ấy à?"

Huyền nhìn kĩ một chút. Hình như có hơi quen quen. Cô cố gắng lục lại trí nhớ của mình xem đã gặp ở đâu rồi, nhưng không tài nào nhớ nổi. Cô chép miệng, lắc đầu: "Chịu thôi, không nhớ."

"Sếp ơi, hot boy đùi gà rán Trọng Nhân đây mà sếp, sếp không nhớ thật à?"

Hot boy đùi gà rán? Trọng Nhân? Cô tròn mắt, nhìn chằm chằm vào người Trọng Nhân: "Là gã hot boy sợ ma đây á?"

Trọng Nhân nghe xong thì cảm thấy chột dạ. Hắn chỉ cười cười gãi đầu. Tự nhiên cô nhắc tới chuyện cũ hắn lại cảm thấy xấu hổ. Chuyện mất mặt như vậy mà cô lại nhớ dai thế. Chẳng lẽ chuyện đó lại ấn tượng với cô đến vậy?

"Sếp cứ thế, người ta bây giờ là người mẫu tạp chí nổi tiếng rồi đấy." Tuấn bống thấy vẻ mặt ngại ngùng của Trọng Nhân liền lên tiếng. Cậu bây giờ đang là quản lí của Trọng Nhân, làm việc cho một công ty người mẫu.

Biết mình lỡ lời cô cũng ngại ngùng gãi đầu, nở một nụ cười nham nhở. Nhưng cô vẫn có chút thắc mắc, sao anh ta lại xuất hiện ở đây nhỉ?

"Thôi, lâu lâu mới được hội ngộ một bữa, anh em nâng ly chúc mừng phát nào!"

Nghe Quân mập hồ hởi khởi xướng, cả đám lập tức ồ lên hưởng ứng, đồng loạt đứng lên. Người khui bia, người bỏ đá, nhoáng một cái, trên tay ai cũng đã có ly bia vàng đầy ụ, tràn cả bọt ra ngoài. Hiếm khi có dịp hội tụ đông đủ thế này, Huyền dĩ nhiên cũng không thể bỏ qua. Cầm một ly bia trên tay, nghe bọn kia hò reo ầm ĩ xong thì ngửa cổ nốc gần cạn tới đáy.

"Mở đầu cuộc hội ngộ hôm nay, xin được giới thiệu giọng ca vàng oang của chúng ta, đó chính là sếp Lùn. Xin cho một tràng pháo tay để chòn đón sếp Lùn lên sân khấu." Sau câu nói của Quân mập, một tràng pháo tay ròn rã vang lên như chuẩn bị khuấy động không khí xung quanh.

"Tao không có hứng, chuyển giao đứa khác đi."

Mọi người thấy cô từ chối thì mặt mày tiu nghỉu, quay sang nhìn cô với ánh mắt có chút hụt hẫng. Nhất là Tuấn bống, cậu trước nay vẫn luôn mê mẩn cái giọng ca ngọt ngào đối lập hoàn toàn với tính cách bên ngoài của cô. Mặt cậu méo xệch, quay sang nhìn cô mếu máo: "Sếp này, hiếm lắm mới có dịp gặp nhau mà sếp cứ làm bọn này tụt hết cảm xúc à. Sếp kì ghê, hát nghe bài đi chứ."

Đám bên cạnh nghe vậy cũng nhao nhao gật đầu đồng tình: "Đúng đó, hát đi sếp ê!"

Huyền nheo mắt nhìn cả đám đang hướng mắt về phía mình như chờ đợi. Cô lắc đầu, thôi vậy, cũng không nên vì mình không vui mà làm bọn nó không vui theo. Giật lấy cái mic trên tay Quân mập, cô hắng giọng: "Thôi được rồi, nể tình lắm tao mới hát đấy nhá."

"Mua ha ha ha, sếp chịu hát rồi. Mau, nổi nhạc lên." 

Lời Quân vừa dứt, cả đám liền hú hét như bệnh nhân tâm thần trốn trại, đồng loạt đứng lên nhảy loạn xạ tưng bừng. Duy chỉ có Khánh là vẫn ngồi im lặng một góc chăm chú dõi theo từng hành động của cô. Cậu biết tâm trạng cô không tốt nên đã bảo bọn kia cố gắng tìm cách giúp cô vui vẻ hơn.

Tiếng nhạc sôi động bắt đầu xập xình vang lên, đám kia đứng lên nhảy múa phụ họa điên cuồng. Huyền dường như bị tiếng nhạc đánh động, cứ thế mà hòa cảm xúc vào từng nốt nhạc.

Phải, cô muốn quên đi hết những ưu phiền trong lòng, dùng âm nhạc để xóa đi tất cả.

Cảm đám đang hò reo nhảy múa vui vẻ thì cánh cửa phòng đột ngột mở ra. Dù đang chìm đắm trong tiếng nhạc xập xình nhưng sự xuất hiện của người kia khiến mọi người đều tò mò hướng ánh mắt ra cửa. Bóng dáng của Dương vừa hiện rõ sau cánh cửa, đám người đang nhảy múa lập tức dừng động tác, tròn mắt kinh ngạc: "Tí đại ca đấy à? Phải không bọn bây?" 

"Mẹ ơi, hắn bây giờ đẹp trai hơn cả đám người mẫu trong công ty tao đang làm bọn bây ơi!" Tuấn bống nuốt nước bọt, quay sang nhìn đám kia với vẻ mặt không thể nào tin được. Mấy năm rồi không gặp, sao trông hắn lại khác thế?

Dương không nói gì, liếc mắt về phía hàng ghế đối diện. Khi bóng người quen thuộc đã nằm gọn trong tầm mắt, anh liền bước tới ngồi xuống bên cạnh: "Vui vẻ quá nhỉ? Tới mức điện thoại cũng không thèm nghe."

Giọng anh rất nhỏ, dường như chỉ đủ cho một mình cô nghe thấy. Tay cầm micro chợt run lên. Cô không biết phải giải thích như thế nào, bèn tìm đại một lí do: "Chắc...chắc em quên mở chuông."

Dương không nói thêm câu nào, chỉ khẽ ho vài tiếng. Đám kia thấy đã đông đủ liền muốn khuấy động không khí cuồng nhiệt hơn nữa.

"Hai đại ca đều ở đây cả rồi, hay hai người song ca một bài đi. Hình như chưa bao giờ nghe Tí đại ca hát thì phải? Xem hai người họ kìa, đúng là đẹp đôi thật ấy." Hùng sún phấn khởi lên tiếng, giọng nói có vẻ như không còn được tỉnh táo cho lắm. Mới có mấy ly bia thôi mà đã say rồi sao?

"Mày có tin tao đấm cho hàm răng giả của mày rớt hết, trở về nơi sản xuất không?" Huyền quay ngoắt sang nhìn Hùng sún, mặt đằng đằng sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta.

"Nó say rồi sếp ạ, mặc kệ nó đi. Yếu mà cứ thích ra gió." Quân mập cầm ly bia còn tới hơn một nửa trên tay, vừa nói xong liền ngửa cổ nốc cạn. Huyền biết là tên kia đã say, chỉ nói vậy cho đỡ ngại chứ cô nào có tính toán gì những lời bông đùa ấy.

Người ngồi bên cạnh từ lúc tới đây đến giờ nói với cô được đúng một câu, sau đó ngồi uống bia như uống nước lã vậy. Chẳng hiểu sao tự nhiên cô có cảm giác anh như thế cũng là do mình. Một lát, khi đám kia đang quẩy tưng bừng trên sân khấu, cô mới hơi cúi người ghé sát gần tai anh nói nhỏ, chỉ đủ để mình anh nghe thấy: "Uống ít thôi, anh muốn chết à?"

Dương nghe xong, liếc mắt về phía cô khẽ nhếch môi. Đang lo sao? Cũng biết lo cho anh cơ à?

"Có chết anh cũng lôi mày theo." Anh quay sang ghé sát vào tai cô thì thầm. Người khác nhìn vào lại cứ nghĩ là anh hôn trộm cô vậy.

"Anh..." Huyền có chút bực bội. Rõ ràng là vì lo lắng cho anh, mà anh thì lại cứ đùa cợt cái kiểu đáng ghét ấy. Cô giận quá, không thèm để ý nữa, quay mặt đi chỗ khác.

Mấy hành động vừa rồi lọt vào mắt Khánh lại trở thành kiểu hành động như đang giận dỗi người yêu. Cậu chỉ biết cười xót xa. Rõ ràng là bọn họ vẫn yêu nhau đến thế cơ mà. Rót thêm cho mình một ly bia đầy tràn, cậu lại tu một hơi cạn sạch tới đáy. Đắng thật, nhưng vẫn không đắng bằng thứ cảm xúc đang ngự trị trong lòng cậu.

Sau một hồi nhảy nhót tưng bừng, cả đám dường như đã thấm mệt, kéo nhau lần lượt thả người phịch xuống ghế, chồng chất nằm đè lên nhau mà thở phì phò.

"Lâu rồi mới vui vẻ thế này. Tao ước gì sau này sẽ thường xuyên được gặp nhau như thế." Quân mập vừa thở vừa nói với cái giọng bị đứt quãng vì mệt. Quả thật hôm nay ai cũng thấy vui vẻ. Bao nhiêu phiền muộn trong lòng dường như đã được giải tỏa đi hết.

"Trễ rồi, chúng ta về thôi. Mai còn công việc chồng chất. Hôm nào thằng Khánh chuẩn bị vào lại trong đấy, anh em ta lại tụ họp một hôm nữa." Nghe Thạch thọt nói xong, cả đám cũng gật đầu đồng tình. Hôm nay ai cũng uống hơi nhiều nên có vẻ đều mệt cả.

Đứng lại trước cửa quán kì kèo một lúc lâu rồi tạm biệt nhau, ai về nhà nấy. Cả đám đông phút chốc chỉ còn lại ba người.

"Về đi, tao đưa nó về." Dương quay sang lạnh giọng nói với Khánh. Định túm tay cô kéo đi thì bị Khánh đột ngột giữ lại. Anh không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày.

"Mày uống hơi nhiều, hay để tao đưa nó về cho."

"Yên tâm, tao còn đủ tỉnh táo. Đi thôi."

Không để Khánh nói thêm gì, anh đã túm chặt cổ tay cô lôi đi, để lại Khánh đứng đó, ánh mắt sâu thẳm cứ chăm chăm vào phía hai người trước mặt. Cho tới khi bóng dáng cả hai khuất hẳn sau cánh cửa nhà xe cậu mới thở dài một cách bất lực.
Bình Luận (0)
Comment