Edit: An TĩnhKhông ngờ rằng, nguyên nhân do Tần Tương Nam vốn bị rơi vào tình thế bắt buộc phải tham gia cuộc so tài, ngựa mất vó trước, ngay cả vòng loại đầu cũng không thể lọt vào được.
Trong lòng Tần Tương Nam biết rõ mình gây họa, lại không cách nào bù đắp được lỗi lầm này, cảm thấy vô cùng áy náy.
Cái gọi là chuyện xấu truyền ngàn dặm chính là các bạn học trong lớp đều biết. Ví dụ như Tô Minh Hiên vậy, bởi vì mối quan hệ bạn thân của Từ Sướng, nên không biết là do vô tình hay cố ý mà cậu ta cứ luôn nhắc đến chuyện này trước mặt cô.
Và hơn hết Lý Tô Tô còn là đối thủ một mất một còn của Tô Minh Hiên, mà Tần Tương Nam lại hay đi cùng với Lý Tô Tô, đương nhiên Tô Minh Hiên cũng không vừa mắt với Tần Tương Nam. Tên thanh niên nóng nảy này mỗi lần gặp hai cô, đều phải cãi vả với Lý Tô Tô, sau đó tầm ngầm đá đến chuyện Tần Tương Nam thua cuộc thi.
Tâm tư của các thiếu nam và thiếu nữ đều đơn giản và thẳng thắn như vậy.
Trước đây Triệu Xán Xán đuổi cùng giết tận không chịu buông Từ Sướng, mà nhóm người Từ Sướng đã dành mấy ngày liền để chuẩn bị cho cuộc so tài lần này, chỉ vì sự ngu ngốc của Tần Tương Nam mà thua mất, cộng thêm Từ Sướng đã lâu như vậy vẫn chưa trả lời cô ta, vì thế cô ta đã ném hết tất cả giận dữ trong lòng lên người Tần Tương Nam.
Cứ như vậy, con cá mặn muốn được yên lặng là Tần Tương Nam đây, hoàn toàn không thể xoay mình.
Chuyện Triệu Xán Xán theo đuổi Từ Sướng, từ bí mật dần dần biến thành công khai trong lớp. Bởi vì cô công chúa được chiều chuộng này biểu hiện rõ ràng quá mức.
Vốn là cô công chúa nhỏ kiêu ngạo luôn tỏ ra gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn trong trường, luôn khác biệt so với người khác, cô ta khinh thường tất cả những bạn học chủ động đến gần mình. Nhưng dù sao cô ta cũng là công chúa có học thức, nếu những người khác chủ động đến bắt chuyện với cô ta, tất nhiên cũng sẽ lịch sự mỉm cười đáp lại.
Nhưng thái độ của cô ta với Từ Sướng lại hoàn toàn khác biệt. Cô ta sẽ buông bỏ dáng vẻ tiểu thư của mình, chủ động đến gần anh.
Bởi vì học lớp mười hai nên có rất nhiều bài tập cần làm, dĩ nhiên Triệu Xán Xán tự biết không tiện để hành động, chỉ có thể tìm cơ hội thích hợp khác. Có một lần đang trong giờ học, không biết vô tình hay cố ý mà cô tay chạy đến trước mặt Từ Sướng, nhẹ giọng hỏi anh: “Từ Sướng, có thể cho tớ mượn tài liệu học tập của cậu không? Tớ muốn tham khảo xem.”
Hai người vốn là tiêu điểm khiến cả lớp phải nhìn chăm chú, mọi nhất cử nhất động đều sẽ lọt vào mắt mọi người. Khi cô gái cưng của trời chủ động hỏi, ánh mắt tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn đến chỗ hai người họ. Mọi người ai cũng tò mò Từ Sướng sẽ trả lời như thế nào.
Không ngờ rằng Từ Sướng lại không hề khách sáo.
“Không được rồi, tôi còn phải dùng.”
Tần Tương Nam đang uống nước cũng “phụt” một tiếng, xém sặc nước, cô ho khan.
Lý Tô Tô vội vàng đưa cho cô một tờ khăn giấy, duỗi tay vỗ nhẹ vào lưng cô.
Bởi vì lúc trước Tần Hướng Bắc đã tra hỏi anh, đương nhiên Tần Tương Nam biết Từ Sướng không thích Triệu Xán Xán, nhưng nào ngờ rằng, anh lại không thương hương tiếc ngọc như thế, dù gì Triệu Xán Xán cũng là một công chúa nhỏ nũng nịu, sau có thể chịu được thái độ như thế của Từ USongws.
Triệu Xán Xán bị Từ Sướng từ chối, vẻ mặt hơi đơ cứng, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Lộ ra một nụ cười đáng yêu xinh đẹp.
“Ừ, vậy chờ cậu xem xong, tơ lại hỏi mượn cậu vậy.”
Công chúa cao quý xoay người, vẫn rất đoan trang, khuôn mặt từ đầu đến cuối luôn mỉm cười.
Tần Tương Nam âm thầm bội phục sự kiềm chế của Triệu Xán Xán, bị từ chối vô tình như vậy, còn có thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chợt cô nhớ đến điều gì đó, trong lòng cười khanh khách.
Tài liệu học tập Triệu Xán Xán muốn mượn của Từ Sướng đã sớm bị Tần Tương Nam lật muốn nát luôn rồi!
Triệu Xán Xán là con cưng của trời, nếu như biết Tần Tương Nam có được món đồ cô ta mong muốn dễ như trở bàn tay, có lẽ cô ta phải đóng cửa trùm chăn khóc thút thít rồi, không biết có thể tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra cả như bây giờ được không nhỉ?
Nghĩ đến đây, Tần Tương Nam lại không nhịn được mà bật cười, còn cười thành tiếng nữa, tiếng cười này dọa Lý Tô Tô sợ đến choáng váng.
“Cậu bị làm sao vậy, nhất kinh nhất sa [1]. Không phải cậu bảo không quan tâm đến chuyện của Từ Sướng à? Tại sao bây giờ Triệu Xán Xán người ta mất thể diện, cậu lại hài lòng như vậy?”
[1] Nhất kinh nhất sạ (一惊一乍的): chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ hãi.
“Tớ đang cười mấy chuyện khác cơ mà, cậu nghĩ gì vậy.”
“Phải không đó?” Mặt Lý Tô Tô đầy vẻ nghi ngờ.
Nhiều ngày sau, vào lúc tan học nhá nhem tối. Tần Tương Nam và Lý Tô Tô thu dọn bài thi xong, cùng nhau đi về nhà.
Mới vừa đi ra cổng trường, Tần Tương Nam và Lý Tô Tô đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên nghe thấy có người đang gọi tên cô.
“Tần Tương Nam!”
Cô vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một bóng người cao gầy đứng ở phía sau mình, mặc đồng phục học sinh của trường trung học D, không mặc áo khoác, mang một chiếc cặp sách đeo chéo, đang mỉm cười nhìn cô. Ánh nắng chiều lúc hoàng hôn khiến bóng của anh dài ra.
Tần Tương Nam nhận ra anh ta, là người biện luận số hai luôn nhắm vào cô ngày hôm đó.
Khuôn mặt cô đầy sự kinh ngạc.
“Cậu gọi tôi à?”
Anh đi lên trước, cúi đầu nhìn cô.
“Đúng vậy, Tần Tương Nam.”
“Làm sao cậu biết tên tôi vậy?” Cô không thể tưởng tượng nổi.
“Tớ muốn làm quen với cậu thì biết tên cậu có gì khó khăn chứ?” Anh vẫn giống như ngày đó, đẹp trai nhưng lại tự phụ.
“Cậu tìm tôi hả?”
“Tớ tìm cậu, Tần Tương Nam, cậu có thể làm bạn gái tớ không?”
…
Tần Tương Nam ngơ ngác.
Lý Tô Tô đứng bên cạnh cũng hít sâu một hơi.
Cô đã sống khoảng mười tám năm nay, cho đến bây giờ chưa từng nghe qua câu tỏ tình nào trần trụi trực tiếp như vậy, mà đối tượng tỏ tình với cô, chỉ là một người từng có duyên gặp qua mà thôi.
“Cậu…Lộn rồi…”
Tần Tương Nam nhất thời lúng túng.
Bỗng nhiên đối phương cười ha ha mấy tiếng, “Làm sao vậy, sợ à.”
“Có phải cậu nói đùa không, hình như tôi cũng không quen biết cậu đâu, ha ha. Sẽ không phải vì lần tranh giải trước, cậu cười nhạo vào mặt tôi, khiến tôi tổn thương chứ, Vậy tôi có thể nói cho cậu biết một điều, tôi sẽ không mắc lừa đâu nha.”
Cô ngây ngốc cười một tiếng, muốn xóa bó sự lúng túng lúc trước.
Không ngờ rằng đối phương lại không giống như những gì cô nghĩ, thừa nhận rằng hôm nay anh ta cố ý đến trêu chọc cô, mà lời nói tiếp theo đánh thẳng vào đầu cô một gậy.
“Tớ không nói đùa.” Anh nói vô cùng rõ ràng, từng câu từng chữ xuyên vào trong lòng Tần Tương Nam.
“Tớ thích cậu, cuộc thi ngày đó, biểu hiện của cậu rất đáng yêu, mặc kệ cậu có tin hay không, nhưng nó thật sự khiến tớ ấn tượng. Cho nên tớ đã suy nghĩ rất lâu, tớ nhất định phải gặp lại cậu.”
Trong chớp mắt, khuôn mặt cô đỏ bừng lên, gò má trở nên nóng hổi, giống như sắp thiêu đốt cả rồi.
Tâm trạng cô vẫn không thể bình tĩnh lại sau một lúc lâu…Đây là tình huống gì vậy? Cùng lắm thì người này chỉ mới gặp cô một lần, lại còn là thời điểm mình quẫn bách đến như thế. Cậu ta đang nói gì? Thích á? Thích bêu xấu mình à? Khẩu vị đặc biệt vậy sao?
Thấy cô không trả lời, có lẽ đã bị dọa sợ.
Anh khẽ cườu một tiếng, sau đó, anh đưa tay phải ra, nhẹ nhàng xoa nhẹ lên đầu cô, giống như đang vuốt ve thú cưng vậy…
Dịu dàng, mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Toàn thân Tần Tương Nam giống như bị chạm điện, chết lặng, kinh hoàng.
Cô chỉ nhìn thấy nụ cười mê hoặc trên khuôn mặt đẹp trai của anh, nụ cười này vô cùng ngang ngược, nhưng ánh mắt anh nhìn cô, động tác của anh lại cực kì dịu dàng.
Nhưng bàn tay chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô hai cái để trấn an, Tần Tương Nam còn chưa hoàn hồn, anh đã thu tay lại.
“Làm bạn gái tớ đi. Nếu bây giờ cậu không thích tớ, trong tương lai tớ nhất định sẽ khiến cậu thích tớ.”
Lời nói của anh có vẻ như đang ra mệnh lệnh vậy, cưỡng ép, dường như không cho cô cơ hội từ chối.
Trên đời này có người phách lối như vậy à!
“Cậu có bệnh rồi!”
Tần Tương Nam tức giận trừng mắt nhìn anh, xoay người chạy đi. Thấy cục diện xảy ra như vậy, Lý Tô Tô kêu này này mấy tiếng, vội vàng đuổi theo.
Cô chạy để trốn, để tránh, để thoát, nói tóm lại, cô không muốn nói chuyện với cái người không thể hiểu nổi kia, đây là cậu ta tự cho mình đúng, mỗi lần nhìn thấy cậu ta, cô cảm thấy tức giận run người.
Lý Tô Tô đuổi kịp cô, thở hồng hộc nói: “Tần Tương Nam! Cậu đừng chạy nữa! Trời ạ, mệt chết tớ rồi. Mau nói cho tớ biết cậu ta là ai vậy? Cậu quen biết người đẹp trai như vậy từ lúc nào mà không nói cho tớ biết!”
“Ai quen biết cậu ta đâu.” Tần Tương Nam càng nghĩ đến anh càng tức giận, “Chỉ là trong cuộc thi biện luận lần trước, cậu ta là đối thủ của tụi tớ. Nếu không phải do cậu ta cứ chăm chăm nhắm vào tớ, tụi tớ cũng không thua đến nỗi thảm như vậy. Người này đúng là bị điên rồi!”
Lý Tô Tô nghe cô nói, đã hiểu đôi chút.
“Nói như vậy, cậu ta yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên đó.”
“Lý Tô Tô! Cậu đang thêm dầu vào lửa phải không?” Tần Tương Nam nói xong thì cô lập tức nâng tay phải lên. Lý Tô Tô nhanh chóng bỏ chạy, một người trốn, một người đuổi theo.
Mặt trời lặn về tây, không khí vô cùng náo nhiệt.
Điều khiến cô hoàn toàn không ngờ được chính là người biện luận hai đó thật sự không hề nói đùa với cô.
Mấy ngày kế tiếp, dường như mỗi ngày cô tan học đi ra đến cổng cũng gặp người này đang đứng đợi cô, giống như một khối kéo mạch nha vậy, bỏ cũng không được mà không bỏ cũng không xong. Mỗi lần, cô đều phải mắng một câu “cậu có bệnh rồi”, “bệnh thần kinh” hay “cách xa tôi ra một chút đi” mới hả giận được, sau đó sẽ giận dữ chạy trốn.
Người này cũng rất kì lạ, bất kể là Tần Tương Nam mắng anh ra sao, anh cũng không hề tức giận, ngày tiếp theo vẫn xuất hiện đúng giờ.
Tần Tương Nam hoàn toàn sợ. Đột nhiên xuất hiện cục nợ đào hoa, còn khiến cô đụng phải nó.
Lần này, cô nghĩ ra một cách giải quyết. Cô bảo Lý Tô Tô ra về trước, để cô ấy tìm một lý do với anh ta Tần Tương Nam đã đi rồi.
Khi nhận được tin nhắn “Giải quyết xong!” của Lý Tô Tô gửi đến, Tần Tương Nam mới hết sức cẩn thận, lách người trốn đi thật nhanh.
Không ngờ rằng cô đã lập ra kế hoạch hoàn mĩ như vậy nhưng vẫn thất bại. Mới vừa lén lút đặt chân ra ngoài cổng trường, cổ áo phía sau của mình đã bị người khác xách lên.
Cô giống như một chú hamster nhỏ, bị người khác xách lên một cách dễ dàng.
Quản nhiên họa này tránh không khỏi rồi!
“Buông tôi ra, Thẩm Triêu Dương!” Cô nổi giận.
“Tớ tên là Thẩm Chi Dương….” Anh cau mày.
“Vậy cậu may buông tôi ra đi, Thẩm Chi Dương. Có gì thì từ từ nói, đừng động tay động chân ha.” Cô xém đã gọi anh là đại ca, xin anh đừng đánh cô rồi.
Thẩm Chi Dương buông lỏng tay, nói: “Được rồi, có gì từ từ nói. Vậy tớ đưa cậu về nhà nhé, vừa đi vừa nói.”
Cô vội vàng khoát tay một cái và nói: “Không cần, tôi biết đường mà, cậu đừng đi theo tôi.” Nói xong, cô cũng giống như mấy lần trước vậy, xoay người muốn chạy trốn thật nhanh.
Thẩm Chi Dương phản ứng cực nhanh, lại nắm lấy cổ áo cô một lần nữa, “Nếu cậu còn muốn trốn nữa, tớ sẽ không buông tay ra đâu đấy!”
Tần Tương Nam sắp khóc đến nơi rồi, “Tôi không trốn nữa, cậu mau buông tya ra. Xin cậu đấy, đại ca ơi.”
“Cậu đảm bảo đi.”
“Tớ đảm bảo.”
“Được.”
Cứ như vậy, hai người song song đi về phía trước, một người sợ, một người đề phòng cô trốn mất, hai người đều có ý định xấu, luôn cẩn thận từng chút một.
Tại sao người này lại kì quái như vậy? Cô cũng không biết mình có ưu điểm gì có thể thu hút cậu ta được. Cô cũng không phải người có vẻ ngoài xinh đẹp, hoa nhường nguyệt thẹn gì cả, có phải tên này mù rồi không.
Tần Tương Nam hơi nghiêng đầu, nhìn trộm anh, dưới trời chiều, cả người Thẩm Chi Dương chìm trong ánh sáng dịu nhẹ, gò má vô cùng rõ nét, cơ thể thẳng tắp, cao ráo. Người này thật sự trông rất đẹp trai, cũng giống Từ Sướng vậy.
Tần Tương Nam ngạc nhiên, lúc này đây sao cô lại nghĩ đến Từ Sướng cơ chứ. Cô lắc đầu, để bản thân tỉnh táo lại.
“Cậu đang làm gì vậy? Lắc đầu làm gì?”
“Không, không có.”
Anh khẽ mỉm cười: “Cậu thật sự rất đáng yêu.”
Lại nữa! Mỗi lần đi chung thì tên này nhất định phải nói một câu kì quái khiến cô chán ghét mới chịu được.
“À này, cậu với người đẹp trai lần trước có quan hệ thế nào vậy?” Anh nhìn về phía cô.
Tần Tương Nam nhất thời không nghĩ ra, không biết cậu ta đang nói ai. Vì thế cô chỉ đáp lại một tiếng.
“Người biện luận một ngồi bên cạnh cấu đó, không phải lúc ấy cậu còn cầu cứu sự hỗ trợ của cậu ấy sao, cậu ta là bạn trai cậu à?”
Tần Tương Nam thiếu chút nữa đã sặc nước miếng của chính mình, cô ho khan. Vội vàng chối bỏ.
“Làm sao có thể, đương nhiên không phải rồi.”
“Vậy thì quá tốt.” Thẩm Chi Dương nói: “Nhưng nếu là như vậy thì tớ nhất định sẽ giành cậu vào tay mình.”
Tần Tương Nam nghe vậy thấy hơi buồn nôn, da gà da vịt dựng hết cả lên, không thèm đáp lại nữa, bước nhanh hơn.
Thật vất vả mới về đến nhà, cô thở phào nhẹ nhõm. “Tôi đến nơi rồi, gặp lại sau. Với cả sau này cậu không cần chờ tôi đâu. Không phải các cậu học hành rất bận rộn sao? Còn hơn nửa năm đã phải thi đại học rồi, cậu không cần học tập à? À quên, ha ha, cậu sẽ không có học vấn không có sự nghiệp…Thành tích vô cùng kém…Phải từ bỏ mọi thứ…” Cô cười ha hả.
“Ừ, bị cậu nói trúng rồi, tớ không thích học tập, chỉ muốn yêu đương với cậu thôi.” Khóe môi Thẩm Chi Dương cong lên, lộ ra một nụ cười mê người.
“Bệnh thần kinh!”
Cô lại phát bực, người này đúng là một ngày không bị mắng cũng bị thiếu đòn. Cô mắng xong, lại trợn mắt hung dữ nhìn anh, sau đó đi lên lầu, không thèm quay đầu nhìn nữa.
Tại sao trên đời này lại có người không đứng đắn như vậy chứ!
__
**
Hết chương 13