Edit: An TĩnhSau khi Từ Sướng đi, Tần Tương Nam nằm trên giường cũng không thể ngủ được nữa, hai mắt cô mở trừng đến tận lúc bảy giờ sáng, mới thức dậy.
Khoai Tây thấy cô rời giường, lập tức kêu “meo” một tiếng.
Tần Tương Nam đổ cho nó một phần thức ăn mèo, nói chuyện với nó: “Chủ nhân mày đi rồi, mấy ngày nay tao với mày đành chịu tủi thân ở bên cạnh nhau nhé.”
Cô xin nghỉ ba ngày, chân vẫn chưa hoàn toàn giảm sưng, cho nên ba ngày này cô không đi đâu cả, chỉ ở bên cạnh với Khoai Tây. Tủ lạnh nhà Từ Sướng chứa đầy đồ ăn ngon, đủ cho cô ăn trong mấy ngày này.
Ngày đầu tiên cô bận rộn làm việc cả một ngày dài, Từ Sướng chỉ gửi cho một một tin nhắn wechat, nói cho biết rằng anh đã đến thành phố B. Bởi vì bận rộn công việc nên cô cũng không rảnh để nghĩ đến anh.
Ngày thứ hai, cô đã làm xong phần lớn công việc của mình, lười biếng ngồi trên ban công ôm mèo phơi nắng. “Khoai Tây, mày có nhớ chủ nhân của mày không?”
“Meo.” Khoai Tây nhỏ trả lời cô.
“Nếu mày cũng nhớ anh ấy, vậy thì tao sẽ gửi wechat cho anh ấy đây.” Cô gửi một tấm hình chụp mình và Khoai Tây nhỏ đến cho Từ sướng, đang mong đợi anh trả lời. Nhưng qua rất lâu, vẫn không thấy anh trả lời lại, cô có hơi mất mát.
“Chủ nhân của mày qáu bận rộn, không rảnh để ý đến mày đâu. Mày không cần phải đau khổ, có tao ở bên cạnh mày mà.” Cô sờ nhẹ lên cổ Khoai Tây, bé mèo nhỏ thoải mái híp mắt lại.
Buổi tối cơm nước xong xuôi, lúc cô chuẩn bị đi ngủ, cuối cùng nhận được một cuộc điện thoại mà cô đã chờ đợi rất lâu.
“Tần Tương Nam, em có ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ không đấy?”
“Được nhiên là có, mèo của anh cũng được chăm sóc rất tốt. Có phải hai ngày nay anh bận rộn nhiều việc lắm đúng không?” Cô hỏi anh.
“Ừ, chờ qua mấy ngày nữa là ổn hơn nhiều, chân em đã khá hơn chút nào chưa?”
“Đã tốt hơn rất nhiều rồi, nghỉ ngơi thêm một ngày nữa là được.”
“Ừ, được.”
Trong lúc này, dường như hai người bất chợt không còn lời gì để nói với nhau nữa.
“Không có việc gì nữa thì anh cúp máy nhé.” Từ Sướng nói.
“Được ạ, hẹn gặp lại.”
Cúp điện thoại xong, Tần Tương Nam lại rơi vào trạng thái cảm thấy mất mát. Mỗi ngày Từ Sướng bận rộn gì chính cô cũng không biết, sau khi hỏi chuyện của anh thì cô càng không hiểu, thậm chí trong đầu cô còn xuất hiện một ý tưởng rất đáng sợ. Nếu như năm đó cô nghe theo sự sắp xếp của ba mẹ, yên phận học ngành bác sĩ này thì tốt biết bao, có thể giống như Lâm Nhụy Nhi vậy, trở thành đồng nghiệp của anh, làm việc cùng anh, tham khảo vấn đề với anh.
Ngày nghỉ phép thứ ba, quả thật Tần Tương Nam rảnh rỗi đến phát hoảng, bắt đầu quét dọn vệ sinh nhà của Từ Sướng, mặc dù lúc ấy ngoài miệng cô đã nói chri đến chăm sóc cho Khoai Tây mà thôi, nhưng cô vẫn rất chăm chỉ.
Quét nhà, lau đồ dùng trong nhà, cô cực kì bận rộn. Làm xong tất cả những việc này, cô bắt đầu sửa sang lại đồ đạc, mỗi một đồ dùng sau khi cô chỉnh sửa xong đều được trả về vị trí ban đầu.
Trong lúc đang dọn dẹp lại tủ sách của anh, phát hiện ở một chỗ, bên trong sách có kẹp rất nhiều tấm hình, Tần Tương Nam hứng phấn như thể phát hiện ra cổ vật vậy, mặc dù biết xem trộm không tốt chút nào, nhưng đồ vật này thật sự quá có sức hấp dẫn với cô.
Cô xem mấy tấm, phát hiện đây là hình chụp Từ Sướng thời đại học, có ảnh chụp chung với bạn bè, ảnh chụp lúc tốt nghiệp, còn có ảnh chụp lúc anh đang làm nghiên cứu gì đó nữa. Tần Tương Nam xem từng tầm từng tấm một, cảm thấy Từ Sướng của lúc đó còn lấp lánh nổi bật hơn so với Từ Sướng của thời điểm còn học cấp ba. Mỗi một tấm hình chụp cùng với bạn học, ánh mắt cô có thể phát hiện ra anh đầu tiên. Tựa như cô đang coi trộm khoảng thời gian Từ Sướng không có cô bên cạnh, tất cả những gì Từ Sướng đã trải qua.
Cô có hơi chua xót, hóa ra mấy năm đó, cô chưa từng xuất hiện ở bên cạnh anh, nhưng anh cũng không thua kém, anh cũng sẽ cười, cũng sẽ vui vẻ. Loại cảm giác chua xót này khiến bản thân cô cảm thấy xấu hổ, cô tự hỏi chẳng lẽ cô hy vọng những năm đó Từ Sướng sẽ sống không tốt sao, câu trả lời là phủ định. Có lẽ cô chỉ đang tiếc những năm ấy mình không ở bên cạnh anh, cùng anh vượt qua giai đoạn đó với nhau.
Sau khi nhìn mấy tấm hình, đột nhiên có một tấm hình xuất hiện, trái tim cô đột nhiên đập mạnh một nhịp, trong tấm hình là hai người đang mỉm cười rất vui vẻ, ngoại trừ Từ Sướng, còn có một người, mà người này cô có biết, là Lâm Nhụy Nhi.
Hình như bọn họ đang ngồi trong phòng học, bên cạnh còn có một ài người bạn, nhưng khung cảnh xung quanh đã bị làm mờ, chỉ còn duy nhất hai người họ rõ nét, cười vui vẻ như vậy. Trong mắt Lâm Nhụy Nhi tràn đầy hình bóng của Từ Sướng, loại ánh mắt này nói rõ chính là rất thích anh. Còn Từ Sướng thì nhìn về phía ống kính, có lẽ là có người chụp lén hai người họ, bị Từ Sướng phát hiện. Lúc ấy hai người họ đang nói cái gì? Tại sao hai người họ lại cười vui vẻ như vậy?
Tần Tương Nam siết chặt tấm hình trong tay, trong lòng cô buồn rầu, nặng nề. Tỉnh táo lại trong chốc lát, cô sắp xếp lại các bức hình, nhét vào lại vị trí cũ.
Khoai Tây nhỏ tung ta tung tăng đi đến dính lấy cô, kêu một tiếng “meo”.
“Khoai tây, mày lại đói sao, vậy chúng ta đi ăn cơm nào, tao cũng đói rồi.”
Sau ba ngày nghỉ phép ở nhà, Tần Tương Nam lại tiến vào quỹ đạo làm việc như bình thường. Mỗi ngày đều bận rộn, sau khi tan làm thì mệt mỏi, thời gian trôi qua cũng nhanh một cách dị thường, từ ngày Từ Sướng đến thành phố B, đã qua hai tuần lễ. Trong hai tuần này, thỉnh thoảng Từ Sướng sẽ gọi thoại hỏi thăm sức khỏe của cô và tình hình của bé Khoai Tây, Tần Tương Nam cũng sẽ kể cho anh nghe những chuyện lý thú mình gặp được lúc đi làm. Nói xong những chuyện này, hai người lại lâm vào trầm mặc. Câu nói nhớ anh, từ đầu đến cuối cô vẫn không mở miệng nói ra được, cô cảm thấy anh bận rộn như vậy, nếu để anh biết thì nó sẽ biến thành gánh nặng cho anh.
Ngày hôm sau Bàng tổng lại tổ chức một cuộc họp, từ sau sóng gió mà công ty tài chính internet gặp phải lần trước, khoảng thời gian này, ngành nghề này đã ổn định lại hơn rất nhiều, có rất nhiều công ty đã bị đào thảo, chỉ còn lại những công ty đã trải qua thẩm tra liên quan đến ngành, không có vấn đề gì sau sự giám sát, dĩ nhiên cũng bao gồm cả công ty X của Thẩm Chi Dương.
“Khoảng thời gian này đều rất khổ cực cho mọi người rồi, tôi mới vừa nhận được thông báo, có một phóng viên chuyên nghiệp được cử đến hội nghiên cứu thảo luận vào tuần tới ở thành phố B, có lẽ sẽ bất ba ngày, ngày mai chúng ta cần phái ra hai đại biểu để tham dự. Tôi biết khoảng thời gian này mọi người đều rất bận rộn, không ai muốn đi công tác cả, cho nên ai có thể tuân theo thời gian được sắp xếp không?”
Tần Tương Nam vừa nghe đến “thành phố B”, ánh mắt sáng rực lên, vội nói: “Bàng tổng, tôi có thể đi.”
“Tiểu Tần, chân cô vừa lành lại sau chấn thương mà, nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng chạy lung tung khắp nơi, tôi vẫn nên gọi người khác đi thì tốt hơn.” Bàng tổng vẫn rất quan tâm đến cô.
Tần Tương Nam nghe vậy thì nóng nảy, nói: “Bàng tổng, tôi không có vấn đề gì cả. Cứ quyết định như vậy đi, hôm nay tôi sẽ về nhà thu dọn đồ đạc, ngày mai sẽ lên đường đúng giờ.”
Thầy cô tích cực như vậy, Bàng tổng cũng không thể nói thêm gì nữa.
“Như vậy thì còn một người nữa, ai có thể dành ra thời gian rảnh không?” Bàng tổng hỏi.
“Tôi đi tôi đi, Bảng tổng, đây là lần đầu tiên tôi tham gia hội nghiên cứu thảo luận như thế này đấy, tôi cần tích lũy thêm chút kinh nghiệm.” Trần Hiểu Kỳ mỉm cười nói.
“Được rồi, vậy thì Tiểu Tần và Tiểu Trần chuẩn bị kĩ chút nhé. Tan họp thôi!”
Tần Tương Nam không ngờ rằng lần đi công tác này lại đến một cách trùng hợp như vậy, cô không nhịn được, lén lút cười.
Đầu óc Trần Hiểu Kỳ mơ hồ, “Chị Tương Nam, chị đang cười cái gì vậy? Đi công tác vui vẻ đến như vậy ạ?”
“Đó là dĩ nhiên, không phải em nói có thể tích lũy thêm kinh nghiệm sao?” Trong lòng cô rất vui vẻ.
“À.” Trần Hiểu Kỳ như nghĩ đến gì đó, lập tức gật đầu.
Đêm đó, Tần Tương Nam thu dọn hành lí đơn giản một chút, sau đó ra ngoài tìm một cửa hàng thú cưng, gửi Khoai Tây ở lại cửa hàng đó.
Lúc gần đi, cô vẫn không ngừng vuốt ve Khoai Tây, “Tao xin lỗi, Khoai Tây nhỏ, ngàu mai tao muốn đi gặp chủ nhân của mày, hai ngày kế tiếp không thể ở bên cạnh chăm sóc mày được rồi. Chờ tao trở lại, nhất định sẽ đến đón mày đầu tiên.”
Khoai Tây bị vứt bỏ kêu một tiếng “meo”, nhìn cô chằm chằm. Tần Tương Nam nói hẹn gặp lại với nó, rời đi trong sự áy náy.
Lúc xuất phát vào buổi sáng ngày hôm sau, mặt cô tràn đầy hưng phấn, cố ý chọn một chiếc áo choàng dài đẹp nhất của mình, bên trong mặc mặc một chiếc đầm len mỏng màu đen, trang điểm nhẹ nhàng, ngắm nhìn mình trong gương một lúc, vô cùng hài lòng với cách ăn mặc của mình.
Thời tiết tháng mười hai, đã gần như là trời đông giá rét, buổi sáng lúc ra ngoài có hơi lạnh, nhưng trái tim cô lại rất ấm áp.
Lúc đến sân bay, gặp Trần Hiểu Kỳ. Cô ấy nhìn cô, cảm thấy có gì đó rất kì lạ. “Chị Tương Nam, hình như hôm nay trông chị rất vui vẻ nha. Lần này đi công tác, thật sự có thể tích lũy thêm rất nhiều kinh nghiệm sao. Không phải trước kia mọi người vẫn thường xuyên có những hội nghiên cứu thảo luận như vậy à?”
Tần Tương Nam cười ha ha mấy tiếng, nói: “Đây cũng là lần đầu tiên chị tham gia mà, chị không biết rõ lắm, chắc cũng chỉ là một buổi họp thôi, chị định đục nước béo cò, ha ha. Trong hai ngày này đành trông cậy vào em thôi.”
“Hả? Như vậy sao được, chị Tương Nam, nếu như vậy thì chị đi làm gì ạ?”
Tần Tương Nam cười không nói.
Trên máy bay, Tần Tương Nam vẫn cực kì hưng phấn, tối hôm qua cô dò hỏi công việc hằng ngày của Từ Sướng, cả ngày hôm nay anh đều ở bệnh viện thành phố B, cô định sẽ cho anh một sự bất ngờ.
Trần Hiểu Kỳ ngồi trên máy bay ngủ khò khò một giấc, Tần Tương Nam thấy vậy, lấy một tấm chăn đắp lên giúp cô ấy. Sau đó cô lấy ra một quyển sách đọc giết thời gian, nói là đọc sách, nhưng một chữ cũng không đọc nổi, trong đầu cô toàn là hình ảnh lúc gặp được Từ Sướng.
Hơn hai tiếng sau, máy bay an toàn đáp xuống. Tần Tương Nam là nhóm hành khách đầu tiên vội vàng xuống máy bay, Trần Hiểu Kỳ khó hiểu, cũng vội vàng đi theo cô, cố gắng vượt lên phía trước.
“Chị Tương Nam, chị đi nhanh như vậy làm gì ạ? Không phải chúng ta còn có rất nhiều thời gian sao?”
Tần Tương Nam đưa cặp táp trong tay mình đến tay Trần Hiểu Kỳ: “Hiểu Kỳ, làm phiền em giúp chị mang hành lí về khách sạn nhé. Chị đi đến chỗ này trước đã, em chờ lâu thì đến hội nghiên cứu thảo luận trước cũng được, chị xử lí xong một số chuyện sẽ đến ngay.”
Trần Hiểu Kỳ nghi ngờ: “Hả? Chị phải đi đâu vậy? Có phải lần này chị cố ý đến đây không phải là vì tham gia hội nghiên cứu thảo luận phải không?”
Tần Tương Nam cười ha ha mấy tiếng: “Ừ, chị đến bệnh viện.”
Trần Hiểu Kỳ bị dọa cho giật mình: “Chị Tương Nam, chị đến bệnh viện làm gì, có phải chị khó chịu chỗ nào không ạ?”
Tần Tương Nam lắc đầu, lặng lẽ nói một câu gì đó bên tai cô ấy. Lúc này Trần Hiểu Kỳ mới bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện: “Thảo nào, trông chị lại như thế này, yên tâm đi, em sẽ đến buổi nghiên cứu thảo luận trước, chị cứ từ từ rồi đến, em bảo đảm sẽ không nói cho Bàng tổng biết đâu.”
Tần Tương Nam cho cô ấy một ánh mắt rất chi là hài lòng, sau đó vội vàng bắt xe, chạy đến bệnh viện của Từ Sướng.
Bệnh viện này đã từng là nơi Từ Sướng làm việc ba năm, thậm chí cô còn suy nghĩ những khối gạch cô đang bước trên đó, mỗi một phần đất, có phải Từ Sướng cũng đã từng bước đi trên đó vô số lần không, bầu trời này, cái cây này, mặt tường này, ở góc này, có phải Từ Sướng cũng đã từng để ý hoặc nhìn qua nó rồi không.
Cô đến hỏi em gái y tá trước quầy của khoa xương trong bệnh viện mới biết được bây giờ Từ Sướng đang ở trong phòng họp. Em gái trước quầy lễ tân khách sáo nhờ một cô y tá khác đưa cô đến chỗ anh. Cô y tá này là một người yên tĩnh, một cô gái nhỏ không mấy thân thiện.
Tần Tương Nam hỏi cô ấy: “Bác sĩ Từ ở trong phòng họp một mình sao? Bây giờ tôi đến đó có phải sẽ quấy rầy anh ấy không?”
Cô y tá suy nghĩ một lúc, lại nói: “Vừa nãy bác sĩ Từ đang họp với những vị bác sĩ khác, lúc này đã kết thúc rồi, những bác sĩ khác cũng đã tan làm rồi, chỉ còn mỗi bác sĩ Từ vẫn đang bận bịu.”
Tần Tương Nam gật đầu, chờ sau khi cô y tá đưa cô đến cửa phòng họp, cô nói một tiếng cảm cảm, theo sau đó là sự khẩn trương và phấn khích.
Cô hít một hơi thật sâu, sửa sang lại tóc tai của mình, gõ cửa phòng họp.
“Vào đi.” Cô nghe được giọng nói vô cùng quen thuộc kia.
Cô lại hít sâu thêm một lần nữa, mở cửa, trên môi nở nụ cười.
Sau khi mở cửa, cô lập tức ngây người.
Ngoại trừ Từ Sướng, Lâm Nhụy Nhi cũng ở đây.
Hai người họ ngồi chung một chỗ, dựa vào nhau rất gần, đang nhìn màn hình máy tính, hình như đang thảo luận gì đó.
Nụ cười trên môi Tần Tương Nam lập tức cứng đờ.
Hai người họ ngồi quay lưng về phía cửa, sau khi nghe được tiếng mở cửa, mới lục tục quay đầu nhìn cô.
Giờ phút này, cô vô cùng hối hận tại sao hôm nay cô lại đến đây, tại sao phải đặc biệt đến đây gặp anh.
Từ Sướng nhìn thấy cô, vẻ mặt giật mình, cô không nhìn thấy được sự vui mừng trong ánh mắt anh, chỉ có sự kinh ngạc.
“Sao em lại đến đây?” Từ Sướng hỏi cô.
Cô cố gắng giữ bản thân mình thật bình tĩnh, bình tĩnh trở lại.
Cô mỉm cười, đi vào trong, nói với anh: “Hôm nay đúng lúc em đến đây để công tác, thuận tiện đến thăm anh.”
Từ Sướng nhàn nhạt ồ một tiếng.
Lâm Nhụy Nhi nhìn thấy cô đến thì nói: “Hai người cứ từ từ trò chuyện, bác sĩ Từ, vậy tôi đi trước.”
Từ Sướng gật đầu. Lâm Nhụy Nhi đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hai người nhất thời không biết nói gì, Tần Tương Nam mở miệng trước: “Anh cứ bận rộn việc của mình đi, em chỉ đến đây xem thử một lúc thôi, lát nữa em còn có việc, em đi trước.”
Từ Sướng đứng lên, dịu dàng ôm lấy cô, “Hai tuần không được gặp em, hình như gầy đi rồi.”
Cô không đáp lời anh, rất lâu sau, cô giãy giụa thoát ra khỏi lồng ngực anh, nói: “Em phải đi rồi.”
“Anh đưa em đi.” Từ Sướng nói.
“Không cần, anh cứ bận việc đi.” Cô lạnh nhạt nói.
Cô nhìn anh lần cuối, khẽ mỉm cười, xoay người mở cửa, đi ra và nhẹ nhàng đóng cửa lại.
__
**
Hết chương 39