Edit: An TĩnhTần Tương Nam bị tiếng gõ cửa của em trai mình đánh thức. Cô từ từ mở mắt, phát hiện mình đang ngủ gục trên bàn. Ngẩng đầu nhìn về phía Từ Sướng, anh vẫn giữ nguyên tư thế, đang yên tĩnh đọc sách.
“Nước miếng chảy ra hết cả rồi kìa.” Anh nói.
Tần Tương Nam xấu hổ rút một tờ khăn giấy, lau lau khóe miệng mình, rồi chạy ra ngoài mở cửa.
Tần Hướng Bắc đứng ở cửa, vẻ mặt như đưa đám.
“Em còn biết đường trở về đấy à.” Ai ngờ Tần Hướng Bắc không cãi vả với cô như thường ngày, giống hệt một quả bóng da bị đâm xì hơi, không nói lời nào chỉ đi thẳng lên phòng mình, đóng cửa nhẹ nhàng.
Cô bối rối. Thế là thế nào?
Cô trở lại phòng mình, nói với Từ Sướng: “Hôm nay Tần Hướng Bắc uống lộn thuốc, không cần để ý tới nó.” Cô nói xong thì ngồi xuống tiếp tục giải đề của mình.
Từ Sướng không nói gì, hai người ai cũng bận rộn làm việc của riêng mình.
Một buổi chiều chỉ yên ắng trôi qua như vậy….
Qua mấy ngày, Tân Tương Nam phát hiện cuốn sổ ghi chép bìa màu xanh lam của mình biến đâu mất, cô nghi ngờ lúc ấy khi bản thân đang cuống cuồng đã lỡ tay ném đi đâu đó. Hoặc lại là trò đùa dai của em trai, Tần Hướng Bắc luôn thích lấy đồ của cô, hơn nữa ở trước mặt mình nó còn không thèm lén lút gì cả.
Không ngờ rằng qua mấy ngày sau, cuốn sổ ghi chép màu xanh lam của cô lại xuất hiện, nó nằm lẳng lặng trên đống sách luyện tập của cô. Tần Tương Nam không nghĩ nhiều, mở ra nhìn thoáng qua cũng không có gì khác thường, nên cô cất nó vào trong ngăn kéo và khóa lại.
Sự thật là cuốn sổ ghi chép màu xanh lam đó đã nằm chễm chễ trong nhà Từ Sướng một tuần…..
Từ Sướng ngồi trên ghế sofa, bé mèo con bên cạnh anh đã ngủ rồi, anh nhìn tấm ảnh chụp bên trong ví thật lâu. Từ ngày hôm ấy, vào thời khắc gặp lại cô, những ký ức cứ thế phá tan xiềng xích, lại ùa về một lần nữa.
Cô càng xinh đẹp hơn so với trước kia, thậm chí là vô cùng nổi bật. Cô thực hiện được lý tưởng trước đây của chính mình, trở thành một phóng viên. Từ Sướng biết cô chắc chắn sẽ làm được, cô đã nỗ lực như vậy, không bao giờ chịu thua, rất thích phân cao thấp…..
Cô đã viết lý tưởng của mình trong cuốn sổ xanh lam kia.
Ba Tần Siêu Minh của cô là một bác sĩ, đương nhiên ông cũng hy vọng con cái mình có thể kế thừa sự nghiệp của ba nó, tương lai cũng trở thành một bác sĩ. Cho nên ông đã khai thông tư tưởng cho hai đứa con mình từ khi chúng còn bé, nghề nghiệp tương lai chỉ có thể là bác sĩ, chỉ cần là bác sĩ thì mới có thể thực hiện lí tưởng và hoài bão của riêng mình.
Thế nhưng từ trong đáy lòng Tần Tương Nam đã phản đối, cô không thích làm bác sĩ, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời ba, cho tới bây giờ cô chưa từng nói lý tưởng của mình cho ba mẹ biết, cô chỉ còn cách tự chôn giấu chuyện này ở trong lòng, viết vào cuốn sổ nhỏ của riêng mình.
Chuyện này, trừ bản thân cô thì em trai Tần Hướng Bắc là người duy nhất biết được bí mật đó.
Bởi vì tên khốn Tần Hướng Bắc này đã nhìn lén sổ nhật ký của cô, khi cô phát hiện ra tội ác của cậu, Tần Tương Nam đã giận đến mức la rống như tiếng sấm.
Nhưng sau đó họ đã có một giao ước, vì vậy Tần Tương Nam không còn cách nào để xử đẹp cậu cả.
Tần Hướng Bắc nói: “Em biết tất cả bí mật của chị, nhưng chị chẳng thể làm gì em, chỉ có em mới có thể giúp chị thôi.”
Tần Tương Nam tức chết, “Em mà còn rình xem trộm, cẩn thận chị đâm mù cặp mắt của em đấy.”
“Không phải là chị không thích làm bác sĩ sao? Chị yên tâm, chị cứ đi thực hiện lí tưởng của chính mình. Về phía ba mẹ đã có em rồi.”
Tần Tương Nam hừ một tiếng, “Dựa vào em? Nhìn dáng vẻ không học vấn không nghề nghiệp, cà lơ phất phơ của em mà còn muốn làm thiên sứ áo trắng à.”
“Hừ, chị cứ chờ đi!”
“Tần Hướng Bắc! Nếu em đã làm việc thiếu đạo đức như vậy thì em phải đồng ý với chị, dồn hết sức dù bất kì biện pháp nào cũng phải ngăn cản ba mẹ bắt chị làm bác sĩ. Nếu không….” Tần Tương Nam cười nham hiểm: “Hậu quả tự hiểu…..”
“Mẹ nó, chị biết điểm yếu của em sao!” Cậu khinh thường.
Tần Tương Nam nhìn cậu, cười gian ác: “Em quen Tôn Vi Vi…..”
“Tần Tương Nam!” Tần Hướng Bắc như thể bị đâm đến điểm đau.
“Xem ra là thật rồi. Nếu chúng ta đã có điểm yếu riêng tư trong tay đối phương rồi thì em yên tâm đi, chỉ cần em giúp chị, chuyện của em đảm bảo không bị tiết lộ ra ngoài dù nửa chữ.”
Tần Hướng Bắc bối rối, không nghĩ đến cô bạn gái nhỏ mình giấu diếm lại bị chị phát hiện ra, cậu cắn răng, nói: “Được! Một lời đã định.”
Tần Hướng Bắc không hề biết rằng đây chỉ là kế sách của Tần Tương Nam mà thôi. Thật ra cô không biết Tôn Vi Vi là ai cả, chẳng qua là có mấy lần cậu lén gọi điện thoại bị cô nghe được tên. Tên nhóc đần độn này lén lén lút lút, chắc chắn có vấn đề!
Ý niệm không muốn làm bác sĩ của cô mãnh liệt hệt như việc không muốn giải đề lí hóa của cô vậy. Cô nằm mơ thấy mình cầm dao làm phẫu thuật cho người ta, một nhát cắt bụng, máu bắn tung tóe lên người cô…..Ngày hôm sau cô đều viết những giấc mơ đó lại, để nói với bản thân, tương lai tuyệt đối không làm bác sĩ, cô không muốn giết người.
Mỗi lần ba cô làm phẫu thuật về, lúc nào cũng kể lại khi đang ăn cơm, cô nghe Tần Siêu Minh thẳng thắn kể lại, nào là bộ phận, máu tươi, bệnh lí, cô rất buồn nôn, có một đợt cô nhìn thấy thịt thì ăn không ngon nổi.
Bởi vì cô là một người giàu trí tưởng tượng, những điều Tần Siêu Minh nói ra khiến cả người cô rất không thoải mái.
Tần Tương Nam chưa bao giờ nghĩ đến việc những chuyện mà mình đã từng viết ra, ngoại trừ em trai thì còn có một người khác rình coi tâm sự của cô không sót một chữ nào.
Mấy ngày nay, vì chân bị thương nên Tần Tương Nam không ra ngoài làm việc, chỉ nghỉ ngơi ở nhà. Nhưng cô không hề nhàn rỗi, thỉnh thoảng sẽ xem bản thảo tin tức giúp nhóm thực tập sinh. Lúc không bận rộn thì cũng giống như những cô gái bình thường khác, nhàm chán thì lướt Weibo, xem phim truyền hình.
Trừ lần đó ra thì mấy ngày nay đột nhiên có nhiều việc hơn để làm, đó chính là nói chuyện phiếm qua Wechat với Từ Sướng.
Ngay từ đầu, cô hỏi anh một ít vấn đề y học, ví dụ như: Bị phù chân thì nên đắp đá lạnh hay chườm nóng mới tốt, có thể vận động đơn giản một chút được không, bị trẹo xương thì mấy ngày mới lành lại. Tất cả đều được Từ Sướng giải đáp kĩ lưỡng. Cô vô cùng hài lòng với người bác sĩ chuyên nghiệp này.
Sau thì từ Tần Tương Nam chủ động gợi chuyện dần dần đổi thành Từ Sướng chủ động quan tâm bệnh tình của cô.
Mỗi ngày vào sáng sớm, cô mở mắt ra đều sẽ nhìn thấy một tin nhắn mới đến từ Từ Sướng trên điện thoại di động kế bên.
Từ Sướng: Chào buổi sáng, hôm nay có chỗ nào không ổn không?
Mỗi lần Tần Tương Nam đều trả lời rất đơn giản, từ “tốt hơn nhiều”, “khá hơn nhiều”, cho đến “đã ổn rồi”, “mọi thứ đều ok”.
Sau đó, Tần Tương Nam còn nhận được những câu hỏi thăm vượt khỏi sự quan tâm bệnh tình của bệnh nhân đến từ bác sĩ Từ, tỷ như: “Đang bận việc gì vậy?”, “Có đi làm không?”, “Ăn cơm chưa?”…
Quá đáng hơn là Từ Sướng chủ động nói với cô mình đang làm gì. Hôm nay phẫu thuật cái gì, hôm nay mấy giờ tan làm, hôm nay gặp mấy bệnh nhân, gặp phải chuyện gì ly kì kì quái gì….
Ban đầu Tần Tương Nam cảm thấy điều này không bình thường chút nào, đây không phải là phong cách của Từ Sướng.
Sau đó Tần Tương Nam dần dần biết được, vốn dĩ cuộc sống của bác sĩ rất vắng lặng nên sẽ nói chuyện phiếm với bệnh nhân của mình.
Cô cảm thấy hai người nghiễm nhiên trở thành một đôi bạn trên mạng, hơn nữa còn là loại tiếp xúc thân thiết.
Tần Tương Nam đương nhiên nhớ rõ mười năm trước, khi hai người họ đơn độc ở cùng một chỗ, Từ Sướng sẽ không bao giờ chủ động nói chuyện với cô, anh không để ai vào mắt, rất thanh cao. Mười năm sau, nếu không phải là do anh thay đổi, chẳng lẽ do mình vẫn luôn nhìn lầm sao, thật ra tính cách của anh vẫn là kiểu muộn tao [1] ư?
[1] Muộn tao (闷骚): bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa.
Sau đó cô lại cảm thấy, nếu như có thể trở thành bạn trên mạng với một người như Từ Sướng sẽ khiến không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ, rất tốt, nghĩ sao cũng thấy mình có lãi.
Qua một tuần sau, vết thương ở chân của cô đã hồi phục hơn nhiều, cô lại bắt đầu bận bịu hóa chó.
Cái thành phố này, mỗi ngày có mấy trăm vụ tai nạn lớn nhỏ xảy ra, có vô số những vụ tranh chấp giữa hàng xóm, thậm chí là có án mạng, hỏa hoạn, chết đuối,…Ở thời đại tin tức phát triển nhanh chóng thế này, mỗi ngày đều sẽ tung ra nhiều tin tức nóng, làm một người đưa tin, chính là dùng tốc độ nhanh nhất để truy tìm những tin tức mới nóng sốt để cho quần chúng toàn địa phương hiểu rõ sự việc, chân tướng.
Ngày đó, Tần Tương Nam nhận được điện thoại của Trần Hiểu Kỳ.
“Chị Tương Nam, lúc trước em nghe nói có phải em trai chị làm việc ở bệnh viện XX đúng không ạ?”
“Ừ, đúng vậy. Sao thế?”
“Chúng ta nhận được tin từ đường dây nóng, bệnh viện XX có người gây náo loạn, một gia đình lớn đến bệnh viện gây chuyện, em lập tức chạy tới, chị Tương Nam, khi nào chị có thể đến đây ạ.”
“Chị đến đó ngay đây, khoảng nửa giờ nữa. Chúng ta gặp nhau ở bệnh viện.” Tần Tương Nam thu dọn đồ đạc xong, ra khỏi nhà để lên đường.
Bất kể là có phải em trai cô làm việc ở bệnh viện này hay không thì cô cũng muốn đi. Sau đó cô đột nhiên nhớ đến, Từ Sướng và em trai mình làm chung một bệnh viện.
Lúc đến bệnh viện, Tần Tương Nam và Trần Hiểu Kỳ gặp nhau, tìm hiểu tình huống từ bảo vệ giữ cửa, mới biết được là chuyện xảy ra ở khoa của Từ Sướng.
Tần Tương Nam mơ hồ cảm thấy bất an.
Hai người lại đi đến khoa chỉnh hình của bệnh viện, phát hiện cảnh sát đã đến rồi, đó là đội trưởng Hoàng và vài vị cảnh sát đã gặp qua trước đây. Bọn họ đang rất vội vàng, hình như đang giải thích với người trong gia đình đó.
Ngoại trừ cảnh sát, gia đình người kia còn có một đôi vợ chồng đã lớn tuổi, đoán chừng có lẽ hơn sáu mươi tuổi. Còn có một người đàn ông cỡ bốn mươi mấy tuổi, thân cao từ 1m8 trở lên, làn da ngăm đen, vóc người khỏe mạnh.
“Chị Tương Nam, em đi tìm cảnh sát len lén hỏi tình huống cụ thể chút ạ.” Từ trước đến giờ Trần Hiểu Kỳ biểu hiện rất tích cực.
“Ừ, em đi đi.” Tần Tương Nam gật đầu.
Tần Tương Nam lấy máy ảnh ra, chụp một vài tấm hình.
Không bao lâu, Trần Hiểu Kỳ trở lại.
“Chị Tương Nam, em đã hiểu rõ ràng. Chuyện là như vầy. Đôi vợ chồng lớn tuổi kia là ba mẹ của người bị thương. Nghe nói con trai của họ xảy ra chuyện ở công trường, một khối đá lớn rơi từ trên cao xuống, không may nện vào đùi của anh ta. Lúc đưa đến bệnh viện, máu thịt nát bấy, bác sĩ chuẩn đoán chân chắc chắn không giữ được nữa nên phải cưa đi. Nghe nói lúc đó người bị thương vẫn tỉnh táo nên đã ký tên đồng ý. Sau đó, cuộc phẫu thuật đã hoàn tất, ba mẹ anh ta chạy tới, thấy con trai hôn mê bất tỉnh, đã vậy còn mất một chân. Nên họ kêu trời trách đất tại đây, nói muốn bác sĩ bồi thường chân cho anh ta, làm lớn chuyện cả lên. Sau đó còn gọi người thân đến gây chuyện.” Trần Hiểu Kỳ chỉ chỉ mấy người đàn ông to lớn thô kệch bên kia, nói: “Chính là mấy người đó ạ.”
“Vậy em có biết bác sĩ phẫu thuật cho con của họ là ai không?” Tần Tương Nam hỏi.
“Em cũng không biết. Sao vậy ạ, chị Tương Nam, chị có quen bác sĩ ở đây ạ?”
“Không phải, chỉ tùy tiện hỏi chút thôi.” Cô lúng túng mỉm cười.
Đội trưởng Hoàng và cảnh sát vẫn đang bận hòa giải.
“Mọi người à, nên trở về nhà thôi, không nên gây chuyện ở chỗ này đâu. Đây là nơi nào chứ? Nơi này là bệnh viện, không phải chỗ để gây rối. Nếu ai cũng giống các người, cứ có chuyện là lại đến bệnh viện gây ồn ào, các bệnh nhân khác thì phải làm thế nào bây giờ? Làm sao mà chữa trị bệnh tình thật tốt được?”
Bác gái kia vẫn không chấp nhận buông tha, “Tại sao lại là chúng tôi gây ồn ào, đồng chí cảnh sát. Con trai tôi mất đi một chân, cậu còn nói lời này, tôi nghe không lọt. Đối với nhà chúng tôi, đây chính là chuyện lớn không kém trời sập là bao. Cái người bác sĩ nhẫn tâm đó, khi không lại cưa mất một chân của con tôi, thằng bé không có học thức, chỉ có thể dựa vào sức mình để lao động kiếm sống, bây giờ chỉ còn một chân, sau này làm sao có thể đi làm kiếm tiền được đây.”
Dứt lời, bác gái lại đặt mông ngồi xuống đất, khóc lóc nỉ non.
“Con trai tôi, sau này phải làm thế nào đây….”
Đội trưởng Hoàng muốn đỡ bà ấy ngồi dậy nhưng không ngờ sức của bác gái ấy còn mạnh hơn anh ta, kéo thế nào cũng không chịu đứng lên.
“Bác gái à, bác đứng lên trước đi đã, ngồi ở chỗ này thì còn ra thể thống gì nữa. Ở đây vẫn còn bệnh nhân cần khám bệnh nữa. Không nên ảnh hưởng đến họ.”
“Bọn họ được chăm sóc khỏi bệnh rồi, đâu có gì liên quan đến tôi chứ. Bọn họ có tay có chân, đâu giống con trai tôi, thật đáng thương, không có chân cẳng…Cuộc sống sau này phải làm sao đây…”
“Bác gái, vậy bây giờ bác muốn thế nào đây? Người ta là bác sĩ chuyên nghiệp, mọi người phải tin tưởng họ chứ.” Đội trưởng Hoàng không thể làm gì hơn.
“Ai bảo bọn họ cưa chân con trai tôi, chúng tôi phải bắt bệnh viện bồi thường!” Cuối cùng cụ ông kia cũng lên tiếng.
Lời này vừa thốt ra, Tần Tương Nam và Trần Hiểu Kỳ nhìn nhau cười một tiếng.
“Đúng, bệnh viện phải bồi thường!” Mấy tên đàn ông đen thui kia phụ họa thêm.
Đội trưởng Hoàng đã nói nhiều lời khuyên bảo tận tình như vậy rồi nhưng vẫn thật phí lời. Được rồi, mềm không ăn thì phải mạnh bạo thôi.
“Mọi người có biết gây ồn ào như thế là mọi người đang phạm luật không? Nếu bây giờ mọi người không chịu đi, nhất quyết muốn làm lớn chuyện, chính là đang hành động trái pháp luật, vậy thì hãy đến cục cảnh sát của chúng tôi ngồi một lúc đi.” Đội trưởng Hoàng nói xong còn muốn kéo bác gái đó đứng lên.
Không ngờ rằng bà ta lại là một người biết diễn đó nha. Đội trưởng Hoàng vừa đụng nhẹ chút bà ta đã lập tức nằm sải lai ra mặt đất.
“Cảnh sát đánh người, cảnh sát đánh người….”
Dù sao thì đội trưởng Hoàng cũng là một người từng trải, trường hợp thế này anh ta đã thấy nhiều rồi.
“Bác gái, tôi còn chưa động thủ đâu, nếu bác bảo tôi đánh bác, vậy thì tôi nói cho bác biết, ở đây chúng tôi có gắn camera, có đánh người hay không không phải do bác định đoạt, cũng không phải do tôi định đoạt. Mà là do camera theo dõi nhé, nhìn thấy không, bên kia có một cái, ở kia cũng có một cái.” Anh ta chỉ chỉ trần nhà.
Bác giá này bị đội trưởng Hoàng dọa sợ, lập tức trở nên yên lặng, không diễn trò nữa.
Cảnh sát cảm thấy chốc lát nữa cũng không thể thu dọn cục diện rối rắm này, nhưng lại không thể ảnh hưởng đến công tác của bệnh viện.
“Gia đình và bác gái à, mọi người xem, mọi người đã đợi ở đây lâu cũng đã mệt mỏi rồi. Bây giờ có ở đây cũng không giải quyết được vấn đề gì, còn làm ảnh hưởng đến bệnh nhân khác. Nếu không thì thế này nhé, chúng ta đến phòng họp ngồi, uống cốc trà rồi từ từ thương lượng có được không?”
“Các người đúng có lừa gạt chúng tôi, đồng chí cảnh sát. Chúng tôi đều là nông dân, là đoàn thể yếu kém, cảnh sát các người phải bảo vệ chúng tôi mới đúng. Hôm nay chúng tôi phải giải quyết dứt điểm chuyện này, phải có một câu trả lời cho con trai chúng tôi thì mới có thể đi.” Gia đình đó nói.
“Tuyệt đối không lừa bịp mọi người. Đi nhanh nào, chúng ta tìm chỗ ngồi từ từ nói.”
Nói xong, mấy cảnh sát và gia đình kia rời đi. Bác gái đó còn không quên vừa đi vừa gạt lệ.
Tần Tương Nam và Trần Hiểu Kỳ cũng vội vàng đi theo.
**
Hết chương 6