May Mắn Câu Được Một Ngốc Thần

Chương 2

Ra khỏi trường quay, Cửu Quỳ thong thả ngồi lên chiếc audi trắng của mình, cô lái xe từ trường quay về nhà, nhà cô chính là căn hộ cao cấp ở Hoàng Kim Đế Châu, căn hộ này không phải là nơi ở mà công ty an bài cho cô, nó là thứ đầu tiên mà cô đã bỏ tiền ra mua cho mình sau khi bước chân vào showbiz.

Quãng thời gian từ trường quay về nhà chính là quãng thời gian mà cô thích nhất trong ngày, sau khi làm việc vất vả cô sẽ ngồi lên xe, khởi động chế độ tự lái rồi thong thả ngắm những cảnh vật bên đường. Chiếc xe mà cô mua là dạng xe mui trần, sở dĩ cô lựa chọn mua chiếc xe này là vì cô muốn được đắm chìm trong làn gió của Bắc Kinh khi đêm đến.

Nói tóm gọn thì đây chính là quãng thời gian nghỉ ngơi sau giờ làm việc của cô, nó đúng là có chút khác biệt với người bình thường.

Trước khi về nhà, Cửu Quỳ còn ghé vào siêu thị, mua một chút đồ ăn tối rồi mới trở về, theo thường lệ, cô mua một củ cà rốt, nói đến nguyên nhân mà ngày nào cô cũng phải ăn một củ cà rốt này thì nó thật sự rất đơn giản, ai cũng biết thức ăn của hồ ly là thỏ mà từ khi gia nhập vào thế giới loài người, cô chẳng thể kiếm đâu ra một con thỏ đúng với chất lượng ở Yêu Giới, vì vậy nên cô đã chuyển sang ăn cà rốt, món ăn yêu thích của loài thỏ.

Tuy nhiên, không phải đêm nào cũng là một ngày bình yên, cũng giống như đêm nay, trước mặt cô hiện tại là một con thỏ yêu, hình dạng thì giống như con người, tuy nhiên, hai tai và đuôi của nó vẫn còn, vừa nhìn cô liền biết ngay con thỏ này vẫn chưa thành hình được bao lâu.

Mà hiện tại theo cô thấy thì nó chính là đang nhắm đến cô, có lẽ là do yêu lực của cô đi. Bởi vì sống ở thế giới loài người cho nên cô đã dùng chút pháp thuật che dấu yêu khí cùng yêu lực của chính mình, tuy nhiên, đôi khi cũng gặp một vài trường hợp như thế này.

Yêu rất thích ăn thịt rồi hấp thu dương khí, đây là cách tu luyện mà hầu như yêu quái nào cũng dùng, mà cô thì lại có rất nhiều yêu khí.

Không hề nao núng đưa mắt nhìn yêu thỏ kia, môi nhếch lên cong thành vòng, ngay lúc nó phóng về phía cô, Cửu Quỳ nhanh chóng cầm củ cà rốt trong tay, tựa như đao một đường bổ dọc từ đầu xuống, chỉ trong chớp mắt, thân xác thỏ yêu liền đứt thành hai đoạn, đến thần khí cũng bị cô chém đứt làm hai, tan vào trong gió, vĩnh viễn không có đường siêu sinh.

Cửu Quỳ trầm lặng nhìn củ cà rốt đã gãy làm đôi trong tay, đôi mắt cô sâu thẳm không thấy đáy, hai con ngươi đen như ẩn hiện tia tức giận cũng chút khó khăn do dự, một hồi sau cô quay người trở lại siêu thị, đến hàng rau củ, lấy một củ cà rốt khác rồi ra tính tiền.

Ngồi trên xe, cô thở một hơi, bực dọc chửi một câu:

" Cà rốt đúng là thứ vô dụng nhất thế gian! "

Nhớ lại lúc vừa nãy, trong đầu Cửu Quỳ đột nhiên xuất hiện một đoạn ký ức về cái ngày mà cô gia nhập thế giới loài người, nói đúng ra thì chính là vô tình gia nhập mới phải.

Ngày đó là ngày cô vừa tròn mười vạn tuổi rưỡi, ở trong Yêu Giới cô cũng là một nhân vật có tiếng tăm, tuy nhiên lại không mấy khi xuất đầu lộ diện, nhớ lại vào lúc đó, cô đang trong rừng săn bắt thỏ thì bỗng nhiên có một cái hố sâu đen ngòm hút cô vào trong, dù gì cũng là một chiến thần có tiếng vậy mà lại bị hố như vậy, cô đương nhiên cũng có chút oán hận.

Ngày đầu tiên ở thế giới loài người, cô cũng bởi vì dung mạo này mà bị một đám buôn bán người truy đuổi, cũng rất xui cho bọn chúng là vì đang vào lúc cô bực cho nên lỡ tay phóng ra yêu lực đánh bay chúng, cho tới giờ cô cũng không biết hiện tại chúng đang ở đâu hay là đã về với Diêm lão đại rồi...

Cửu Quỳ vừa ngồi thơ thẩn một lúc thì xe đã về tới trước cổng của Hoàng Kim Đế Châu, cô lái xe đậu vào bãi rồi lên nhà. Căn hộ mà cô ở nằm ở tầng 78, một vị trí rất thích hợp để ngắm cảnh về đêm.

Cửu Quỳ có sở thích rất đặc biệt, cô không bao giờ ngủ trong phòng mà luôn nằm trên ghế đặt ngoài ban công, ở đây cô có thể thấy bầu trời đêm, cũng có thể hưởng gió ngắm mây, cái cảm giác đắm chìm trong bầu trời rộng lớn cùng nhiệt độ lạnh vút của sương đêm nơi kinh đô có lẽ là thứ khiến cô lưu luyến không muốn rời nơi này.

Tuy nhiên, có lẽ hôm nay là một ngày rất xui xẻo đối với cô....
Bình Luận (0)
Comment