May Mắn Gả Cho Người - Tiểu Bất Điểm Ái Cật Nhục

Chương 14

"Em thật sự không nhớ đêm quá đã xảy ra chuyện gì? Đêm qua trong phòng tắm..."

Phó Dư vẻ mặt 'hảo tâm' nhắc nhở.

Rượu vang đỏ trong nhà tự nhiên không giống mê dược hắn điều chế. Cố Miên uống rượu vào, liền tính không nhớ rõ cũng mơ hồ nhớ được chút mảnh vụn kí ức linh tinh.

Quả nhiên sau khi Phó Dư, trong đầu Cố Miên bắt đầu xuất hiện một chút ký ức.

Cô bởi vì Phó Dư muốn đi quán bar mà giận dỗi, sau đó liền đi xuống hầm mượn rượu giải sầu.

Kết quả vì uống quá nhiều mà những chuyện sau đó Cố Miêu không tài nào nhớ rõ. Nhưng trong lúc mơ hồ cô có thể cảm giác được hoa huyệt dường như đã vị Phó Dư thao lộng. Chẳng qua giống như không có làm lâu lắm. Sau đó Phó Dư liền vào phòng tắm.

Tiếp theo...

Cố Miên lập tức nhớ ra, cô chạy vào phòng tắm nhào vào ngực Phó Dư. Còn xem côn thịt lớn dưới thân Phó Dư trở thành 'đại nấm'. Không ngừng sờ sờ cọ cọ 'đại nấm' đó, nàng thậm chí còn quấn láy Phó Dư cả đêm ôm ôm 'đại nấm' để ngủ.

Nháy mắt, Cố Miên cảm giác như sét đánh giữa trời quang. Không phải đã nói muốn giả vờ hiền lành thục nữ trước mặt Phó Dư sao?

Kết quả vừa uống rượu vào liền bay mất liêm sỉ rồi. Thế nhưng còn nắm lấy côn thịt hắn ngủ cả một đêm.

"Em cái gì cũng nhớ không nổi. Có lẽ vì đêm qua ngủ quá thoải mái. Cho nên không có ấn tượng gì. Anh xem đầu óc em này, thật không dùng được hahaha."

Cố Miên lập tức từ trên giường bò dậy. Chỉ cần cô đánh chết cũng không thừa nhận thì có thể xem như những chuyện tối qua chưa từng xảy ra.

Phó Dư nhìn đến bộ dáng chột dạ của Cố Miên liền dễ dàng nhìn thấy âm mưu của cô nàng. Bất quá chuyện tin nhắn tối qua hắn nhìn thấy, Phó Dư vẫn quyết định thẳng thắn thành khẩn nói ra.

Nếu không chuyện này sẽ như con dao cắm vào lòng hắn, làm tim hắn không ngừng đổ máu.

"Đêm qua tôi nhìn thấy..."

Phó Dư vừa muốn mở miệng, Cố Miên liền nhụt chí ngồi trở về. Bộ dáng giống như học sinh tiểu học làm chuyện sai trái mà bắt lấy ngón tay Phó Dư.

Làm một bác sĩ, tay hắn hàng năm phải ngâm trong nước sát trùng, so người khác càng trắng nõn sạch sẽ hơn nhiều. Đốt ngón tay rõ ràng phá lệ đẹp mắt. Không chỉ gương mặt mà ngay cả đôi tay hắn cũng là kiệt tác của Chúa sáng thế.

"Lão công, em sai rồi. Em không nên làm chuyện kia. Anh tha thứ cho em có được không?"

Cố Miên nghĩ đến chính mình nắm lấy côn thịt Phó Dư không buông liền thực hận không thể tát chết bản thân. Cô lén lút nhìn thoáng qua chỗ giữa hai chân Phó Dư, còn ngạnh đâu. Đêm qua không biết hắn có bao nhiêu khó chịu.

Phó Dư nguyên bản còn cho rằng cần tốn chút thời gian làm Cố Miên nhận sai, không ngờ cô nàng lại biết lỗi nhanh như vậy.

"Biết sai rồi thì tốt. Về sau không được như vậy nữa."

Tâm hắn chỉ vì Cố Miên mới phải nhận lấy tổn thương. Nhưng cố tình mỗi một lần đều có thể hung hăng đâm dao vào nơi mềm mại nhất trong lòng hắn.

Nhưng dù có như vậy, hắn cũng luyến tiếc buông tay.

"Em bảo đảm! Về sau tuyệt đối không như vậy nữa! Nếu lần sau em còn dám làm những chuyện như vậy. Liền phạt em..." Đôi mắt cô xoay chuyển, sau đó mặt mang theo ý cười nói: "Liền phạt em để anh tùy ý thao đến sinh hoạt không thể tự gánh vác."

Dù sao làm tình với Phó Dư không phải là chuyện xấu. Mỗi khi được thứ kia của Phó Dư cắm vào cô đều cực kỳ thoải mái, này quả thực không phải trừng phạt, rõ ràng đường đường chính chính hưởng thụ cuộc sống a.

"Đây là em nói!"

Ngón tay thon dài bóp chặt cằm cô, thanh âm âm trầm đến đáng sợ. Nếu cô lại muốn đẩy hắn đi, hắn sợ hắn thật sự sẽ không khống chế được bản thân nữa.

Cố Miên căn bản không biết chuyện Phó Dư nói cùng chuyện cô nghĩ đến hoàn toàn khác nhau.

"Vâng vâng, em thề! Nếu em còn làm như vậy nữa, anh liền tùy tiện thao em. Em tuyệt đối không phản kháng." Được bác sĩ Phó thao loại chuyện này, ngốc tử mới phản kháng đâu.

Phó Dư nhìn Cố Miên thề độc như vậy, tâm tình mới tốt hơn một chút.

Sau khi rời giường.

Cố Miên lập tức hưng phấn chạy vào phòng bếp nấu ăn. Đêm qua cô làm Phó Dư lăn lộn cả đêm, thật sự có chút áy náy. Hơn nữa đêm qua Phó Dư trở về sớm như vậy căn bản là không có đi quán bar.

Lão công tốt như vậy, đương nhiên cô luyến tiếc buông tay. Kỳ thật bác sĩ Phó nhà cô trừ bỏ tính cách bên ngoài cố chấp một chút thì hoàn toàn không có bất kỳ khuyết điểm nào. Đối với cô lại càng tốt đến không có gì để chê bai.

Phó Dư trong phòng tắm dùng tay tự an ủi chốc lát, hộc ra một ngụm trọc khí. Đêm qua xác thật cả đêm không ngủ ngon.

Hắn vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy Cố Miên mang tạp dề thận trọng bưng chén cháo trong phòng bếp đi ra.

"Lần đầu tiên nấu cháo, hương vị có lẽ không tốt lắm. Anh chịu khó một chút nha."

Cố Miên vẻ mặt chờ mong nhìn Phó Dư.

Cả ngày hôm qua cô học nấu nướng, kết quả làm được đều là món ăn bóng đêm. Vừa rồi đi theo dì Trương học nấu cháo, nhìn qua dường như cũng không được tốt lắm.

Phó Dư nhìn Cố Miên bộ dáng mong chờ, không nói nhiều lời liền cầm muỗng bắt đầu ăn.

"Hương vị thế nào?"

Cố Miên vẻ mặt chờ mong nhìn Phó Dư.


Phó Dư chỉ nhíu mày một cái, sau đó liền gật gật đầu: "Còn có thể."

"Vậy anh ăn nhiều một chút. Em đã nấu một nồi rất lớn. Em còn lo là anh không thích ăn nữa chứ." Cuối cùng ở chỗ Phó Dư Cố Miên cũng tìm được chút lạc thú của việc nấu ăn. Xem ra cô vẫn rất thiên phú. Đại khái là vì hôm qua là lần đầu tiên nên cô mới thất bại như vậy a.

Cố Miên hứng thú hừng hực chờ Phó Dư ăn xong lại xoay người múc cho hắn thêm bát nữa.

Mãi đến khi nồi cháo vơi đi một nửa hắn mới đổi một thân tây trang rồi rời nhà.

"Lão công, hôm nay muốn ra ngoài một chuyến, có thể chứ?"

Cố Miên nhìn quần áo Phó Dư đang mặc trên người, bỗng nhiên nghĩ tới. Hình như trước giờ cô chưa từng tặng món quà nào cho Phó Dư. Nhìn dáng người chẳng hề thua kém người mẫu của Phó Dư, tặng hắn quần áo là tốt nhất. Món quà này chắc chắn sẽ rất hợp.

Phó Dư nhíu nhíu mày, thì ra hôm nay đối tốt với hắn là có mục đích này.

"A, nếu anh không muốn em sẽ ở nhà. Dù sao nếu buồn chán em có thể gọi điện thoại cho anh a."

Cố Miên vừa nhìn thấy Phó Dư không vui liền không suy nghĩ mà từ bỏ ý định ban đầu, Phó Dư vẫn luôn lo được lo mất, nếu cô cứ cách hai ngày lại chạy ra ngoài chỉ sợ người đàn ông đa nghi này lại suy tưởng lung tung mất.

Phó Dư nỗ lực khống chế cảm xúc của mình. Chỉ cần cô ngoan ngoãn ở lại bên cạnh hắn thì cô muốn ra ngoài cũng không phải không được.

"Được, em có thể ra ngoài. Nhưng mà phải mang theo bảo tiêu trong nhà. Một mình ra cửa không an toàn."

Đây là nhượng bộ lớn nhất của hắn. Không giống lần trước, lần này hắn trực tiếp phái người đến nhìn chằm chằm cô.

"Cảm ơn lão công!"

Cố Miên lập tức cười, nhón chân hôn lên mặt Phó Dư một cái.

Người hầu ở Phó trạch nhìn thấy một màn như vậy không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Xem ra phu nhân thật sự nghĩ thông suốt rồi.

Trở lại phòng khách, Cố Miên bỗng nhiên có chút tò mò cháo mình nấu rốt cuộc có hương vị gì.

Vừa vặn trong nồi còn thừa một chút, cô liền cầm lấy cái muỗng nhẹ nhàng nếm thử một ngụm.

"Phi phi phi, đây là thứ gì a."

Lúc này mới nhớ tới dường như lúc nãy cô cho hơi nhiều muối cùng hạt tiêu vào...

Hương vị này...

Cố Miên nhịn không được nghĩ Phó Dư đối với cô thật sự thật sự quá tốt.

Bên này, Phó Dư vừa đến bệnh viện liền nhận được điện thoại của Cố Miên.

"Phó thiếu, khi nào ngài có thời gian đưa Miên Miên về nhà một chuyến không ạ? Cũng sắp nửa năm tôi không được gặp con bé. Hai ngày nữa lại là sinh nhật tôi, nghĩ là người một nhà nên cùng nhau ăn một bữa cơm a."

Phó Dư vừa nghe, lòng bàn tay siết chặt. Sinh nhật cha Cố Miên nhưng cô chưa từng đề cập với hắn lần nào. Hắn đối với cô mà nói thật sự không quan trọng chút nào sao?

Bất quá nghĩ đến tin nhắn của em gái Cố Miên, hắn cũng đoán được một hai.

Vì thế Phó Dư nói: "Ngày mai sẽ dẫn cô ấy trở về."

===
Bình Luận (0)
Comment