Phó Dư nhìn Cố Miên quắc mắt đành thở dài một hơi: " Được, tôi xử lý trước."
Cố Miên nhìn Phó Dư tự băng bó tay hắn xong mới yên lòng buông tha. Cô bắt lấy bàn tay đã băng bó tốt của hắn, cúi đầu nhẹ nhàng thổi thổi miệng vết thương.
"Ông xã, đừng làm tổn thương chính mình. Em sẽ đau lòng."
Đời trước cô thương tổn hắn nhiều lần như vậy cho nên đời này cô thật sự không nghĩ lại thương tổn Phó Dư, càng không nghĩ để Phó Dư vì cô mà bị thương.
"Ân, sẽ không." Phó Dư cúi đầu ở trêи trán Cố Miên rơi xuống một nụ hôn.
Cho dù hắn thương tổn chính mình cũng tuyệt đối không cho Cố Miên biết. Phàm là nhưng việc cô không thích, hắn đều sẽ không để cô nhìn đến. Bao gồm cả bản tính biến thái tàn nhẫn kia.
"Vậy là tốt rồi. Tay bị thương thì ở nhà nghỉ ngơi hai ngày đi. Chuyện ở bệnh viện chờ hai ngày nữa lại nói có được không?"
Cố Miên biết Phó Dư là là một tên cuồng công việc. Yêu cầu của hắn đối với công việc của mình gần như biến thái. Một khi Phó Dư đi bệnh viện trêи cơ bản là tuyên cáo sẽ không nghỉ ngơi.
Tay hắn bị thương nghiêm trọng như vậy đến bệnh viện làm phẫu thuật sẽ phải đeo bao tay kín gió. Đến lúc đó chỉ sợ miệng vết thương sẽ thối rữa mất.
"Chỉ cần Miên Miên hy vọng tôi làm tôi đều sẽ làm."
Phó Dư ôn nhu nói.
Nếu không phải vừa mới nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của Phó Dư, Cố Miên chắc chắn sẽ cho rằng hắn thật sự là một soái ca mặt lạnh nhưng tâm lý bình thường mà thôi.
Cố Miên sẽ không ngụy trang chính mình nhưng mà Phó Dư lại không giống nhau. Trước lúc trọng sinh để biết hết mọi thứ về Phó Dư cô đã tìm hiểu kĩ càng một lượt tình huống trong nhà hắn.
Phó Dư từ nhỏ sống ở Phó gia mà bối cảnh gia đình Phó gia số với Cố gia phức tạp hơn nhiều. Cha của Phó Dư có 4 người vợ. Mẹ của hắn là vợ cả của cha hắn, cũng là người bên cạnh đồng cảm cộng khổ với ông ta gây dựng sự nghiệp. Sau khi mẹ Phó Dư giúp cha hắn giành được vị trí người thừa liền bị bỏ như giày rách. Lúc Phó Dư mới hai tuổi ông ta đã rước vợ hai vào cửa.
Có vợ hai rồi thì đi nhiên sẽ có vợ ba vợ tư. Cuối cùng Phó Dư có tới tận bảy đứa em gái cùng cha khác mẹ. Lại nói, tuy hắn là anh cả trong nhà nhưng cũng là người không được yêu thương nhất.
Mẹ Phó Dư và chú hắn từng từng có một đoạn tình, chuyện này cũng làm cha hắn luôn nghi ngờ thân phận của hắn. Tuy rằng sau khi làm xét nghiệm ADN chứng minh là thân sinh cốt nhục nhưng Phó Dư như cũ không được lòng cha hắn.
Năm đó Phó Dư mới vài tuổi đã phải một mình chống chọi với những tranh đấu trong gia tộc. Hắn là trưởng tử là người thừa kế cũng là cái đinh trong mắt mọi người. Chỉ cần không có người thừa kế danh chính ngôn thuận nào tồn tại, tất cả mọi người có thể phân một chén canh. Mà người thân làm cha ruột hắn vẫn luôn bỏ mặt không quan tâm hắn.
Những năm gần đây không cần nghĩ cũng biết Phó Dư có bao nhiêu gian nan. Trong một tháng liền bị ám sát tới 30 lần. Hắn có thể thuận lợi mà sống đến bây giờ toàn dựa vào hắn một thân bản lĩnh.
Cho nên trong lòng Cố Miên rất rõ ràng hiện tại mấy câu hắn nói với vô chẳng qua chỉ là ứng phó qua loa chưa chắc là thật nhưng cô duy nhất có thể khẳng định chính là. Vô luận Phó Dư làm gì cũng sẽ không thương tổn cô.
Bôi thuốc xong, Phó Dư ôm Cố Miên trở lại phòng nghỉ ngơi. Hai người lăn lộn lâu như vậy đã sớm không còn sức lực.
Nhìn thấy Phó Dư lại muốn mở tủ quần áo, Cố Miên sợ tới mức trực tiếp từ trêи giường nhào tới, hoa huyệt sưng đỏ vừa được bôi thuốc bị kéo làm cô hít hà một hơi.