May Mắn Gặp Được Em - Hi Cố

Chương 10

Những ngày tiếp theo, Mễ Tiếu fax rất nhiều tài liệu tới, gửi cho Tạ Thiệu trước rồi Tạ Thiệu lại chuyển cho Tô Nhạc.

Đối với chuyện này, Tạ Nam rất không hài lòng.

Buổi sáng, Tô Nhạc vừa mới tới chưa lâu thì Tạ Thiệu đã đi đến: “Tiếu Tiếu fax cái này qua.”

Tạ Nam ở bên bĩu môi: “Ở văn phòng luật này bao lâu nay, lần đầu tiên em thấy một khách hàng muốn ly hôn lại ra vẻ như vậy, đúng là mở rộng tầm mắt!”

Tạ Thiệu giả vờ không nghe thấy: “Tiếu Tiếu nói, cô ấy sẽ qua đây trước ngày mở phiên tòa.”

Tô Nhạc gật đầu, cúi đầu xem tài liệu.

Chờ chốc lát, thấy Tạ Thiệu còn chưa đi thì cô ngẩng đầu lên hỏi: “Còn có chuyện gì à?”

“Em cảm thấy có khả năng ly hôn được không?” Tạ Thiệu hỏi.

Tạ Nam nghe thấy câu này thì lập tức nổi giận, ném con chuột trong tay rồi đi vào phòng trong.

Anh ta hỏi về khả năng?

“Không biết.” Tô Nhạc trả lời.

Cho dù Tạ Thiệu không hiểu lắm về các vụ kiện tụng ly hôn, thì xem tài liệu này xong cũng có thể hiểu được, mà bây giờ anh ta lại hỏi cô, chứng tỏ tất cả tài liệu gửi tới này anh ta chưa từng xem qua.

Mà Tô Nhạc thấy những thứ này chẳng có bất kỳ tác dụng gì, còn chẳng bằng mấy câu hỏi mà cô hỏi rồi Mễ Tiếu trả lời ngày hôm đó.

Đánh giá hành vi của cô ta, Tô Nhạc không cảm thấy được cô ta muốn ly hôn.

“Với năng lực của em, sao có thể không biết?”

Tô Nhạc bỏ tài liệu trong tay xuống, dang tay ra: “Năng lực của em? Em làm luật sư được bao lâu rồi? Trước đây thắng kiện phần lớn là nhờ đương sự có lý, hoàn toàn tin tưởng chúng ta. Chúng ta tất nhiên sẽ thắng. Hiện tại, anh xem mấy thứ này xem? Chồng chất ở kia, thoạt nhìn rất nhiều nhưng thật sự có thể dùng tới và có lợi với cô ta thì có bao nhiêu? Đừng nói là thắng kiện, khả năng hòa giải cũng rất thấp. Lúc này hỏi em còn không bằng hỏi Mễ Tiếu rốt cuộc có muốn ly hôn hay không.”

Nói xong những lời này, Tô Nhạc cảm thấy có chút quá đáng.

Tạ Thiệu đứng đó hồi lâu không nói gì, cúi đầu bất động.

“Em chỉ là…”

“Tôi biết mà.” Tạ Thiệu nói với nụ cười gượng gạo: “Cô ấy đã có thời gian đến tìm thì cũng có thời gian đến để nói chuyện. Bây giờ như thế này, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu cô ấy có thực sự muốn ly hôn hay không. Tôi sẽ đi hỏi cô ấy.”

Nói xong, anh ta quay người rời đi.

Bóng lưng ấy trùng khớp với bóng lưng trong trí nhớ của Tô Nhạc, bốn năm trước anh ta cũng thế này. Cô đơn như thế.

Lần trước là áy náy, lần này là đau lòng.

Tạ Thiệu vừa đi vào thì Tạ Nam đi ra.

Hai anh em cãi nhau bởi vì chuyện này, Tô Nhạc nhìn ra được, sau đó cô thấy Tạ Nam bĩu môi thì nói: “Tạ Thiệu không phải người vô tình vô nghĩa.”

“Em ghét bộ dạng có tình có nghĩa đấy của anh ấy lắm rồi.”

Còn ba ngày nữa tới phiên tòa, Mễ Tiếu nói cô ta sẽ tới vào ngày trước khi diễn ra phiên tòa, nghĩa là còn hai ngày nữa.

Tô Nhạc không biết hai ngày này còn tiếp tục nhận được những “tài liệu vô dụng” kia nữa không, nhưng mà, trong lòng cô đã biết cô ta không hề muốn ly hôn.

Cho tới tận trưa, Tạ Thiệu vẫn không hề xuất hiện, ngoại trừ phần tài liệu mà Mễ Tiếu gửi vào buổi sáng ra thì cũng không còn gửi thêm nữa.

Đến gần trưa cô mới xem xong những thứ cô ta gửi tới.

Rõ ràng có rất nhiều, nhưng thứ duy nhất có thể dùng được chỉ là vài bức ảnh.

Trong ảnh, chồng của Mễ Tiếu là Ngô Đào cùng với một người phụ nữ không có hành động gì quá thân mật, hai người nói chuyện và cười đùa rất vui vẻ. Trong hai bức ảnh tiếp theo, hành động của hai người dần trở nên thân mật hơn, và trong bức ảnh cuối cùng, Ngô Đào ôm người phụ nữ đó.

Tạ Thiệu ngồi cạnh máy tính, trên màn hình toàn là chữ, nhưng anh ta chẳng đọc được gì.

Trong đầu anh ta tràn ngập những lời Tô Nhạc vừa nói.

Về phần Tô Nhạc, từ một thực tập sinh mới vào văn phòng luật đã có thể tự mình đảm đương mọi việc, thậm chí ra tòa thắng còn nhiều hơn thua.

Cô hiếm khi nói nhiều như hôm nay, luôn bình tĩnh trước các vụ kiện, chưa bao giờ giống như hôm nay, nói với nhiều cảm xúc như vậy.

Hơn nữa, mọi thứ đều chứng minh một điều - Mễ Tiếu không muốn ly hôn.

Đó là điều anh ta luôn phủ nhận trong lòng.

Hít một hơi thật sâu, anh ta tựa lưng vào ghế, nhìn lên trần nhà.

Cho dù họ ly hôn thì sao? Bọn họ còn có thể ư? Đã bỏ lỡ nhiều năm vậy rồi, còn có thể cái gì nữa?

Mặt bàn phát ra tiếng gõ nhẹ, Tạ Thiệu ngồi thẳng dậy.

Tô Nhạc đứng đối diện: “Cho em thông tin liên lạc của Mễ Tiếu.”

“Em muốn hỏi gì, tôi hỏi giúp em.”

“Tạ Thiệu, anh hẳn là biết rõ, hiện tại em là luật sư của Mễ Tiếu, có quyền trao đổi với thân chủ của mình. Còn anh thì không.” Tô Nhạc nói ra những lời này chẳng hề lưu tình chút nào.

Làm cho Tạ Thiệu vốn đã cầm điện thoại lên định quay số lại phải đặt xuống. Cảm giác bất lực tràn ngập khắp cơ thể, khiến anh ta đang ngồi trên ghế rất lâu cũng không thể động đậy.

“Tôi biết rồi.” Anh ta cười bất lực, lấy danh thiếp của Mễ Tiếu từ trong túi ra.

“Của em đây.”

Tô Nhạc nhận lấy, nhìn thoáng qua: “Tạ Thiệu, nếu như anh muốn biết gì, có thể hỏi em.”

Ý của cô là, Tạ Thiệu anh muốn biết gì, em cũng có thể nói cho anh biết, còn anh không cần phải như vậy.

Vụ kiện này, bất kể thắng hay thua thì cũng chẳng liên quan gì tới anh ta cả.

Tô Nhạc trở về, Tạ Thiệu lại vẫn chưa thể bình tĩnh lại ngay, cho tới khi Trịnh Thông gọi anh ta.

“Sao thế?”

“Mau đi ăn cơm thôi.” Trịnh Thông nói.

“Các cậu ăn đi, tôi không đói.”

“Được rồi, bọn tôi mang đồ ăn về cho cậu vậy.”

Tô Nhạc đi ra, cầm điện thoại gọi vào dãy số trên danh thiếp. Chẳng bao lâu sau đối phương đã bắt máy.

Tô Nhạc liếc mắt nhìn vào bên trong, cuối cùng vẫn chọn đi ra phía ban công.

“Chào cô Mễ, tôi là luật sư của cô, Tô Nhạc.”

“Không phải tôi gửi tài liệu cho cô rồi sao!” Giọng điệu Mễ Tiếu không tốt lắm, bên kia là tiếng gõ phím đều đều.

“Tôi có một số việc muốn hỏi cô.”

“Cô mau hỏi đi, tôi đang bận.”

“Ảnh chụp trong tài liệu hôm nay cô gửi đến cho tôi là chụp vào lúc nào vậy?”

“Ngày hôm qua, tôi thuê thám tử tư chụp đấy, đó là chứng cứ anh ta... ngoại tình.”

“Ngoại trừ những hình này, còn gì nữa không?”

“Còn cần gì nữa? Bức ảnh ấy là chứng cứ, cô không nhìn thấy hai người họ ôm nhau sao?” Mễ Tiếu lớn tiếng nói, tâm trạng kích động: “Còn việc gì không, nếu không thì tôi cúp máy đây.”

“Được, tạm biệt.”

Cúp điện thoại xong, cô càng chắc chắn hơn.

“Chị Nhạc ăn cơm đi.” Tạ Nam hô to.

“Ăn ngay đây.” Tô Nhạc đáp lại.

Trước kia, bữa trưa luôn là bốn người ăn cùng nhau, lần này Tạ Thiệu không đi, cho nên lúc gọi món, Tạ Nam cũng thấy thoải mái hơn.

So sánh với cô ấy, Tô Nhạc và Trịnh Thông không có tâm trạng tốt như vậy.

Ba người họ đến một cửa hàng mới mở ở cách đó hai con phố, là do bạn học của Tạ Nam nhiệt tình giới thiệu.

Vừa ngồi xuống, Tạ Nam đã hưng phấn cầm thực đơn và gọi món.

Phải gần một phút sau, hai người và phục vụ mới nghe thấy Tạ Nam nói tên món ăn.

Trịnh Thông không nhịn được, nhỏ giọng nói: “Tạ Nam.”

Giọng điệu không tốt, Tạ Nam nghe ra được. Cô ấy lộ ra hai đôi mắt to tròn từ bên dưới menu đang mở ra: “Hiếm khi anh của em không ở đây như hôm nay, anh cho em ăn hết những món em muốn đi, em cam đoan không lãng phí, được không?”

Nhìn vẻ mặt đáng thương của Tạ Nam, Trịnh Thông có chút mủi lòng.

Trước kia là bốn người đi ăn, mỗi người một món, Tô Nhạc sao cũng được. Tạ Nam lần này lại gọi hai món. Tạ Thiệu tuân theo nguyên tắc tiết kiệm, không cho phép Tạ Nam hoang phí. Mà lần này Tạ Thiệu không đi cùng, Tạ Nam đã vui vẻ nhảy nhót suốt đường, nếu không có Trịnh Thông kéo lại thì có lẽ cô ấy đã chạy 100m nước rút rồi.

“Gọi vừa phải thôi.”

Được sự cho phép, Tạ Nam cười hì hì rồi quay trở lại với menu.

Tô Nhạc ngồi ở một bên, cúi đầu uống trà không nói gì.

“Em nghĩ thế nào?” Trịnh Thông hỏi, lại rót thêm trà cho Tô Nhạc.

Tô Nhạc biết anh ta hỏi gì, nếu là những vụ án trước kia thì cô sẽ nói, thậm chí sẽ nói ra quan điểm của mình. Còn bây giờ là liên quan tới Tạ Thiệu, cô không biết phải nói thế nào: “Không nghĩ gì cả.”

Trịnh Thông lộ ra vẻ mặt tôi không tin: “Tô Nhạc, có rất nhiều chuyện người trong nhà chưa rõ mà ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo còn trong cuộc u mê. Không phải tôi không nhìn ra em với Thiệu Tử…”

Trịnh Thông còn chưa nói xong thì Tô Nhạc đã cắt ngang: “Tỉnh hay mê không ai rõ hơn người trong cuộc.”

Giọng cô hơi to, có chút thay đổi thái độ.

Tiếng gọi món của Tạ Nam lập tức ngừng lại, cô ấy nhìn Tô Nhạc: “Chị Nhạc chị đừng tức giận, em chọn món chị thích ăn cho chị nhé.” Nói xong, cô ấy điên cuồng nháy mắt với Trịnh Thông.

Anh ta cũng nhận ra bản thân mình hơi quá phận: “Xin lỗi.”

“Trịnh Thông, anh nói là anh biết rõ, tình hình bây giờ anh cũng có thể nhìn ra mà. Còn em đã bị kéo vào trong đấy, không ai hiểu rõ hơn em cả.”

Một lúc lâu sau Tô Nhạc mới nhỏ giọng nói, ý trong lời nói của cô rất rõ ràng. Trịnh Thông cũng là người thông minh, sao có thể không hiểu ý của cô.

Anh ta mỉm cười gật đầu: “Quý đồng nghiệp muốn ăn món gì? Anh chiêu đãi.”

“Cảm ơn, cứ chia đều đi.”

Cùng nhau ăn cơm, Tô Nhạc luôn chia đều.

“Tôi nói rồi, nếu em không thay đổi cái tính này, thực sự không lấy chồng được đâu!” Trịnh Thông cười nói, có một nửa là nói đùa.

“Vì sao?” Tô Nhạc không hiểu.

“Không thú vị.” Trịnh Thông chỉ vào Tạ Nam: “Như cô ấy này, hoạt bát vui vẻ và rất đáng yêu, hầu hết con trai đều thích cô ấy.”

“Chẳng lẽ em lên tòa còn cần phải tỏ ra đáng yêu sao?” Tô Nhạc hỏi ngược lại.

Câu nói này làm Trịnh Thông nghẹn họng. Quả thực, ngành luật sư vốn là ngành nghiêm túc, nếu như bạn tìm luật sư thì tất nhiên phải chọn người chững chạc, cho dù không biết thì cũng sẽ chọn người trông chững chạc.

Ở bên cạnh, Tạ Nam nhìn Trịnh Thông bị nghẹn họng thì che miệng cười.

Đồ ăn được bưng lên giữa lúc họ đang nói chuyện, Tạ Nam chỉ vào đồ ăn trên bàn rồi cười: “Hì hì, chị Nhạc em chọn món chị thích ăn đó.”

“Ừ, Nam Nam hiểu chị nhất.” Nhìn Tạ Nam, quả thực khiến người ta yêu thích. Đừng nói nam sinh, ngay cả nữ sinh cũng thích thân thiết với cô ấy.

Nhưng lời nói đó của Tạ Nam lại khiến cho Trịnh Thông không vui: “Bạn trai của em ở đây này!”

“Sao lại có vị giấm nhỉ?” Tạ Nam vẫn cười hì hì, vừa nói vừa dùng tay quạt gió trước mặt.

“Con bé này.” Trịnh Thông vỗ đầu Tạ Nam, đối phương lập tức không hài lòng:

“Đừng vỗ, đầu em còn phải tính toán đấy!”

Bữa trưa không có Tạ Thiệu, Tạ Nam vô cùng thoải mái, ngay cả Tô Nhạc ít cười cũng bị chọc cười mấy lần.

Mấy người ăn cơm xong thì mang theo một phần về cho Tạ Thiệu.

Trịnh Thông dẫn theo Tạ Nam không ngoan ngoãn đi ở phía trước, Tô Nhạc cầm đồ mang về đi ở phía sau.

Đến dưới tầng, đúng lúc Mục Thiên Thừa đi ra ngoài, mấy người gặp nhau.

Nhìn thấy Tô Nhạc thì anh mỉm cười gật đầu, xem như chào hỏi.

Đối phương cũng vừa mới ăn cơm xong rồi ra ngoài vứt rác. Bước đi rất chậm.

Trong mắt Mục Thiên Thừa, bản thân hồi phục rất tốt, tốc độ bây giờ đã nhanh hơn mấy ngày trước rất nhiều rồi.

Nhưng trong mắt Tô Nhạc thì chính là chậm, bởi vì anh vốn là một người có tứ chi khỏe mạnh.

“Tạ Nam.” Tô Nhạc nói: “Cầm đồ ăn mang vào cho Tạ Thiệu này.”

“Em không muốn.” Tạ Nam từ chối.

“Hai người là anh em mà.” Nói xong, cô đặt đồ ăn vào tay Tạ Nam, cũng không để ý đến sự từ chối của Tạ Nam, quay về phía Mục Thiên Thừa.

“Chị Nhạc đi đâu vậy?” Tạ Nam chỉ về hướng Tô Nhạc rời đi.

“Đã nhiệt tình lắm rồi.” Trịnh Thông trả lời, sau đó vỗ nhẹ vào vai Tạ Nam: “Đi thôi, Thiệu Tử chắc chắn đã đói rồi.”

Bình Luận (0)
Comment