“Em đi lấy nước.” Tô Nhạc nói với vẻ mặt không cảm xúc, không muốn nhìn người bên cạnh. Sáng nay cô vừa mới đến, Tạ Thiệu đã nói có việc rồi gọi cô đi ra ngoài.
Chỉ là, cô thật sự không ngờ lại đến Cục Công an thành phố. Cứ tưởng chỉ là đến bệnh viện xem kết quả kiểm tra rồi tìm chứng cứ để ra tòa.
Cô nhìn người bên cạnh thêm một lần nữa: “Phiền anh tránh ra một chút.”
Vu Anh Tuấn cười tươi, lộ ra hàm răng trắng đều: “Để tôi giúp em nhé.”
“Không cần phiền đến cảnh sát Vu đâu.” Tô Nhạc từ chối.
“Không sao mà.” Vu Anh Tuấn không để ý: “Khách đến là phải tiếp đãi.”
“Đây không phải nhà anh.”
“Tình yêu đối với công việc của tôi giống như tình yêu đối với gia đình vậy, đồn cảnh sát giống như ngôi nhà thứ hai của tôi.”
Đúng là dẻo miệng...
Tô Nhạc xoa trán: “Tùy anh.”
Nói xong, cô đưa cái cốc giấy ra.
Tô Nhạc và Tạ Thiệu vừa vào được một lúc thì Tạ Thiệu đã bị gọi vào văn phòng, để lại Tô Nhạc chờ một mình ở bên ngoài.
Rồi chuyện thành ra thế này. Nhìn người qua lại đều đang nhìn cô, Tô Nhạc có cảm giác như bọn họ đang đi vào sở thú vậy.
Không lâu sau Vu Anh Tuấn quay trở về, thấy đồng nghiệp đều nhìn về phía này thì anh ta giơ tay vẫy vẫy: “Nhìn gì mà nhìn, hết việc để làm rồi sao?”
Vu Anh Tuấn vừa nói xong, những người còn đang nhìn đều lập tức cúi đầu bận rộn làm việc.
Khi đưa nước cho Tô Nhạc, vẻ mặt nghiêm túc của Vu Anh Tuấn lại biến thành nụ cười tươi: “Em uống ba cốc rồi, còn khát không?”
“Không uống nước thì không biết phải làm sao để chuyển sự chú ý.”
“Vì tôi quá đẹp trai à?”
“Ở cùng anh, thời gian trôi quá chậm.”
“...”
Đúng là quá đáng mà...
Vu Anh Tuấn ngồi xổm trong góc tường mà vẽ vòng tròn.
Khi Tô Nhạc uống đến cốc nước thứ tư và đi vệ sinh được hai lần rồi thì Tạ Thiệu cuối cùng cũng ra ngoài.
Ngay lập tức, Tô Nhạc có cảm giác như gặp được vị cứu tinh, cô vẫy tay chào tạm biệt Vu Anh Tuấn rồi nhanh chóng đuổi theo bước chân của Tạ Thiệu.
Thấy Tô Nhạc bước nhanh đến đây, Tạ Thiệu cười: “Nói chuyện vui vẻ nhỉ!”
“Có lẽ kiếp trước em đã gây tội.”
“Hả?” Tạ Thiệu tò mò: “Tội gì?”
“Chắc là cướp rể.”
Cô nói một cách nghiêm túc, Tạ Thiệu bật cười lớn.
“Tôi thấy người này cũng không tệ, còn đẹp trai hơn Mục Thiên Thừa ở tầng dưới đấy!”
Lời của Tạ Thiệu khiến Tô Nhạc không đồng ý, cô cau mày nói: “Nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài. Em không thấy cảnh sát Vu đẹp trai chỗ nào cả, còn rất nhiều lời nữa. Mục Thiên Thừa anh ấy... rất tốt.”
Đây là lần đầu tiên Tạ Thiệu thấy Tô Nhạc bảo vệ một người, anh ta gật đầu: “À à, tôi hiểu rồi.” Nói xong thì cười: “Họ không đẹp trai theo cùng một kiểu.”
Tô Nhạc không phản bác, một lúc lâu sau cô mới chậm rãi gật đầu đồng ý.
Sau đó hai người ăn trưa ở bên ngoài, buổi chiều đi đến bệnh viện.
Trên đường đi, Tô Nhạc nói với Tạ Thiệu về suy đoán của Mục Thiên Thừa vào tối qua.
“Mục Thiên Thừa nghĩ như vậy à?”
Tô Nhạc gật đầu: “Anh ấy là chuyên gia tâm lý, chắc sẽ hiểu hơn chúng ta.”
Tạ Thiệu gật đầu đồng ý: “Hôm nay xem kết quả quét não rồi hãy quyết định, nếu thật sự có vấn đề về tinh thần thì có thể sẽ phải gửi đi giám định tâm thần.”
“Thế thì xử lý sao?” Tô Nhạc hỏi: “Anh ta đã thừa nhận chi tiết gây án rồi.”
“Nếu là bệnh tâm thần, giết người trong tình trạng không tự nhận thức được thì sẽ được xử nhẹ, chỉ là... nhân cách phân liệt, luật hình sự của nước ta chưa đề cập đến.”
“Có thể sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm hình sự?”
“Có khả năng.”
Khi đến bệnh viện, kết quả kiểm tra chưa có, hai người ngồi trên ghế dài ở hành lang chờ đợi.
Có đôi lúc cảm thấy luật sư cùng với cảnh sát cũng chẳng khác gì nhau, việc gì cũng phải can thiệp một chút.
Tô Nhạc ngồi ở bên cạnh yên lặng cúi đầu... chơi điện thoại.
Có vài lần Tạ Thiệu quay đầu nhìn sang thấy Tô Nhạc vẫn đang cúi đầu chơi điện thoại, lại lần nữa quay đầu nhìn cô, cuối cùng anh ta cũng không nhịn được nữa nên nói: “Bây giờ điện thoại là sinh mạng thứ hai của con người rồi, ai cũng cắm mặt vào điện thoại.”
“Đúng vậy!” Tô Nhạc rất đồng tình và vẫn cúi đầu như cũ.
“...”
“Cả em nữa.” Anh ta giơ tay ra chắn giữa cô và điện thoại.
“Bỏ ra đi.” Tô Nhạc nói.
“Em cũng muốn làm người cắm đầu vào điện thoại à?”
“Em đang xử lý tài liệu.” Tô Nhạc ngẩng đầu lên, đưa điện thoại ra trước mặt Tạ Thiệu: “Nhìn rõ đi.” Rồi cô chỉ vào màn hình điện thoại: “Đây là công việc.”
“...”
Không lâu sau Tô Nhạc tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn trần nhà, không nói một lời nào.
Vẻ mặt có nét đau khổ khó tả.
“Tô Nhạc?” Tạ Thiệu ngập ngừng một lúc rồi mở miệng: “Em... có ổn không?”
“Mùi thuốc sát trùng khó chịu quá!” Cô nói rồi nhắm mắt lại: “Em cảm thấy mình sắp ngất rồi.”
“Em có muốn ra ngoài hít thở không?” Tạ Thiệu hỏi.
“Anh ở đây đi, có kết quả thì gọi em, em sẽ quay lại.” Nói xong, cô cất điện thoại rồi rời đi.
Để lại Tạ Thiệu một mình nhìn bóng lưng cô với chút nghi hoặc, cho dù mùi có khó chịu đến đâu thì cũng không đến mức phải lộ ra vẻ mặt đau khổ như vậy.
Thời tiết tháng chín dần mát mẻ hơn, thực sự có chút hương vị của mùa thu. Xung quanh không còn mùi thuốc sát trùng nữa, chỉ toàn là màu xanh mát mắt, tâm trạng của cô cũng thoải mái hơn nhiều.
Có lẽ cô thật sự không chịu nổi môi trường bệnh viện, cho dù nơi này không phải là bệnh viện năm xưa nữa, nhưng khi vừa mới bước vào là cô đã cảm thấy không thoải mái rồi. Những ký ức từ từ quay trở lại, dù cho cô có nghiến răng cũng không chịu nổi.
Tô Nhạc ngẩng đầu nhìn trời: “Xin lỗi, nhiều năm như vậy con vẫn chưa tìm được.” Giọng nói của cô buồn bã.
Tạ Thiệu tìm thấy Tô Nhạc khi cô đang ngồi phơi nắng trên ghế trong vườn hoa bệnh viện.
Từ xa đã thấy cô, Tạ Thiệu từ phía sau bước lại gần, từng chút một, nhưng người ngồi ở đó không hề động đậy, thậm chí không có phản ứng.
Tạ Thiệu thấy lạ nên vòng qua nhìn, sau đó anh ta mỉm cười.
Chắc là đợi lâu quá, cuối cùng cô ngủ thiếp đi.
Ánh nắng lúc 3, 4 giờ của buổi chiều là tốt nhất, không mạnh như buổi trưa, cũng không lạnh như sáng sớm hay chiều tối. Đứng một lúc cũng không thấy Tô Nhạc có dấu hiệu tỉnh lại nên anh ta ngồi xuống bên cạnh.
Ánh nắng chiều nhẹ nhàng, Tạ Thiệu hơi ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời xanh thẳm, kết hợp với khung cảnh yên tĩnh khiến tâm trạng dễ chịu, trong lòng nhẹ nhàng.
Cảm giác trước mắt luôn có bóng mờ lướt qua lướt lại, Tô Nhạc dụi mắt rồi mở mắt ra, một bàn tay lớn đang đặt trước mặt cô. Tô Nhạc nhìn theo bàn tay lớn đó, người bên cạnh đang ngây người.
Có lẽ đã quen với Tạ Thiệu nghiêm túc thường ngày, bây giờ đột nhiên lại có chút đáng yêu nên cô hơi khó chấp nhận được.
Cô vỗ vỗ tay anh ta: “Đến giờ tan làm lrồi.”
Tô Nhạc tỉnh giấc, Tạ Thiệu cũng thu tay lại, chống lên đầu gối rồi đứng dậy: “Còn bốn mươi phút nữa, em ngủ cũng lâu đấy, gần một tiếng rồi.”
“Cảm ơn, nhưng mà có lẽ em phải về sớm.” Tô Nhạc cũng đứng lên, duỗi người rồi vươn vai. Giữ nguyên một tư thế trong một lúc lâu khiến vai cô có chút tê mỏi.
“Em cũng là một trong những ông chủ rồi.”
“Dù là ai, đã đặt ra quy tắc thì phải tuân thủ.”
“Thật sự không biết điều này là tốt hay xấu đây?”
“Trừ việc không được lòng người, thì có lẽ cũng không tệ.”
Ngủ được một giấc nên tâm trạng Tô Nhạc rất tốt, nói chuyện cũng kèm theo nụ cười.
Sau đó hai người chia tay trước cửa bệnh viện, mỗi người đón một chiếc xe rồi rời đi.
Kết quả kiểm tra được thông báo vào hai ngày sau.
Tạ Thiệu cầm tờ kết quả xác nhận một lúc rồi mới nói: “Có khả năng chẩn đoán nhầm không?”
“Không thể.” Một tiếng phủ nhận: “Chúng tôi đã làm lại hai lần rồi.”
“Có cần gửi đi giám định tâm thần không?”
“Với tình hình hiện tại thì cần phải gửi đi sớm, nếu anh ta có khuynh hướng tự sát thì không loại trừ được khả năng tái phạm đâu.”
Tô Nhạc đứng ở bên cạnh, đối với kết quả này, cô cũng không có quá nhiều bất ngờ. Bởi vì Mục Thiên Thừa đã nói rồi...
Sau đó cô chợt dừng lại, đứng thẳng người. Cô có vẻ quá tin lời Mục Thiên Thừa rồi?
Nhưng, tại sao lại không tin? Anh là bác sĩ mà!
Dẹp bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, cô bước lên phía trước: “Bây giờ làm gì đây?”
“Đợi thôi, đợi kết quả giám định tâm thần.” Tạ Thiệu nói.
Không biết nhận vụ này là đúng hay sai nữa. Ban đầu ba người họ bước vào cùng nhau là vì đều có nhiệt huyết giúp đỡ kẻ yếu, và Tạ Thiệu cũng luôn đấu tranh cho những người bị oan.
Ban đầu nhận vụ này là vì trạng thái của Lâm Thông không giống như một kẻ giết người, quan trọng nhất là anh ta không thể nói rõ mọi quá trình.
Tạ Thiệu tiếp xúc vài lần đã thật sự tin rằng Lâm Thông vô tội. Dẫn đến bây giờ, kết quả trước mắt là điều anh ta không thể chấp nhận được.
“Ai cũng không nghĩ ra.” Tô Nhạc bước đến bên cạnh, vỗ vai Tạ Thiệu.
“Là tôi không nghĩ ra.” Anh ta nắm chặt tờ kết quả: “Dù đã biết quá trình đó, nhưng tôi cũng không nghĩ ra anh ta có vấn đề tinh thần, mà lại nghĩ anh ta có thể bị bức cung. Sau đó em kể lại cho Mục Thiên Thừa, anh ấy đã nghĩ đến khả năng này.”
“Không giống nhau.” Tô Nhạc nói: “Mục Thiên Thừa là chuyên gia, gặp trường hợp này đương nhiên anh ấy sẽ nghĩ theo cách của một chuyên gia tâm lý.”
“Yên tâm đi.” Tạ Thiệu nói: “Dù sao tôi cũng sẽ cố gắng giúp anh ta nhận mức án nhẹ nhất.”
Tô Nhạc gật đầu.
Cô tin Tạ Thiệu, anh ta nói được thì nhất định làm được.
Kể từ khi Lâm Thông vào bệnh viện thì không muốn gặp ai.
Hai người chờ ở bên ngoài cả buổi chiều, anh ta mới đồng ý gặp Tạ Thiệu.
Giường bệnh đối diện cửa, Tô Nhạc đi đằng sau Tạ Thiệu, nghiêng đầu là có thể thấy Lâm Thông. Anh ta ngồi ở mép giường nhìn ra ngoài cửa sổ, quay lưng lại với hai người.
Ngay cả lúc tiếng mở cửa vang lên, anh ta cũng không hề động đậy.
Khi hai người tiến đến gần, anh ta mới quay lại nhìn hai người. Bình thường Tô Nhạc gặp chuyện gì cũng không cảm thấy sợ hãi, nhưng khi thấy Lâm Thông, cô cũng không khỏi lùi lại một bước.
Cô chưa từng thấy Lâm Thông trước đây ra sao, nhưng bây giờ Lâm Thông trước mắt rất đáng sợ.
Đôi mắt đen sâu nhìn cô và Tạ Thiệu, quầng mắt đen, hai má hóp lại, môi đen tím. Bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, lộ ra sự trống rỗng bên trong.
Rõ ràng Tạ Thiệu cũng không ngờ chỉ vài ngày không gặp thôi mà Lâm Thông đã trở thành thế này.
“Anh là Lâm Thông hay là?” Tạ Thiệu hỏi, bảo vệ Tô Nhạc ở phía sau. Anh ta vẫn nhớ lời bác sĩ nói, hiện tại Lâm Thông có khả năng giết người rất cao, rất nguy hiểm.
Nghe Tạ Thiệu hỏi, Lâm Thông chớp mắt, nhìn thẳng vào anh ta, không nói gì.
Ánh mắt đó không thể diễn tả được, bản thân anh ta đã từng gặp nhiều tội phạm và đã quen rồi. Nhưng lúc này, khi đối diện với ánh mắt của Lâm Thông, toàn thân anh ta vẫn nổi da gà cùng với cảm giác rùng rợn.
Một lúc lâu sau Lâm Thông cười: “Ngoài Lâm Thông, tôi còn có thể là ai?”
Là nhân cách chính.
Bỏ tư thế phòng thủ, Tạ Thiệu hỏi: “Lâm Thông, anh biết đã xảy ra chuyện gì đúng không?”
“Biết.” Lâm Thông gật đầu: “Phí Chấn Lâm bị Lâm Thông giết, chặt xác, lóc thịt róc xương.” Anh ta nói với vẻ nhẹ nhàng như thể chuyện này không hề liên quan đến anh ta, là chuyện của người khác và anh ta chỉ là người kể lại.
Tạ Thiệu run tay: “Ý anh là gì?”