May Mắn Gặp Được Em - Hi Cố

Chương 28

Vốn dĩ cô không có ý định ở nhà quá lâu nên chỉ mang theo một túi nhỏ. Đồ dùng hàng ngày thì ở nhà đã có sẵn.

Vào nhà xong, cô lấy đồ rồi về phòng của mình.

Không giống như một căn phòng đã lâu không có người ở, Tô Nhạc biết, Lý Á vẫn thường xuyên tới dọn dẹp mỗi khi rảnh rỗi, từ hồi nhỏ đã vậy rồi.

Trước đây cô thấy bình thường, nhưng bây giờ quay về nhìn thấy, trong lòng lại cảm động không nói nên lời. Tô Nhạc có thể vui vẻ gọi Lý Á một tiếng “mẹ”, hơn nữa cũng đã gọi suốt bao năm qua rồi, phần lớn là vì bà đối với cô thật sự như con ruột.

Vừa đặt đồ xuống, Lý Á đã đi vào, thấy Tô Nhạc ngồi trên giường ngẩn người thì bà cười nói: “Mẹ đã dọn dẹp một chút, tiện mua thêm vài bộ đồ mới cho con, con nghỉ ngơi đi, lát nữa ăn xong chúng ta thử nhé.”

Bà đưa cốc nước trong tay cho Tô Nhạc.

“Cảm ơn mẹ.” Tô Nhạc nhận lấy.

Lúc ăn cơm, hiếm khi Tô Dương không nói nhiều, sau khi bốn người ăn xong, Lý Á kéo Tô Nhạc về phòng thử đồ.

Tô Nhạc ngồi ở một bên ăn hoa quả sau bữa cơm, nhìn thấy đồ Lý Á mang ra thì không biết nên nói gì. Cô nhìn một cái rồi đặt quả trong tay xuống và đi ra ngoài.

Cô vừa đi được vài bước đã bị Lý Á chặn lại: “Đi đâu vậy?”

“Con muốn hỏi Tô Dương ở nước ngoài sống thế nào.” Tô Nhạc trả lời, nhìn thẳng về phía trước.

“Với cái miệng dẻo của nó, có thể sống sót trở về là tốt rồi.” Nói xong, bà kéo Tô Nhạc về giường rồi xếp từng bộ đồ lên giường: “Đến đây, thử hết đi. Mẹ đặc biệt nhờ con gái của đồng nghiệp chọn cho con đấy.”

Tô Nhạc nuốt nước bọt: “Đây là đồ cho thiếu nữ mười mấy tuổi à?” Gương mặt cô tỏ vẻ khó khăn. Cô đã hơn hai mươi rồi, thêm vài năm nữa là ba mươi, còn phải mặc váy hồng phấn này sao? Còn nữa, cái gu này, Tô Nhạc thực sự muốn hỏi cô gái đó rằng cô ấy có phải là fan của anime không vậy? Phong cách này gần giống cosplay quá!

“Sao có thể, con bé đó nhỏ hơn con có hai tuổi thôi.” Lý Á nói.

Được rồi, là cô gái lớn!

Bị ép thử hết một lượt xong, Tô Nhạc nằm vật ra giường không muốn động đậy. Sao thử đồ thôi mà còn mệt hơn cả cãi nhau trên tòa thế này?

Cô vừa nằm xuống chưa bao lâu thì khóa cửa nhẹ nhàng vang lên, Tô Nhạc liếc mắt nhìn: “Tô Dương, nếu anh không vào ngay thì em sẽ tố cáo anh là kẻ nhìn trộm.”

Vài giây sau, Tô Dương bước vào với gương mặt mếu máo, thấy Tô Nhạc đang nằm trên giường: “Nhường cho anh một chỗ đi.”

“Ngồi dưới sàn ấy.” Cô nói xong thì ném cho anh ấy một cái gối tựa.

Gương mặt Tô Dương vẫn mếu máo như cũ, ngồi xuống bên cạnh giường: “Mẹ vừa sang phòng anh.”

“Rồi sao?”

“Hỏi anh có bạn gái chưa.”

Biết ngay mà!

“Còn hỏi anh có bạn trai chưa!”

Hiện đại thật!

“Anh nói không có, sau đó mẹ định sắp xếp cho anh đi xem mắt!” Nói xong, anh ấy quay người ghé vào bên giường, đối diện Tô Nhạc: “Em nói xem, tại sao anh em mình lại khổ thế này?”

Tô Nhạc vừa định mở miệng thì chợt dừng lại: “Em không thấy khổ mà!”

“Không khổ à?” Tô Dương hỏi lại: “Mẹ rảnh rỗi thì đi nhảy múa ở quảng trường với các bà cô khác đi, tại sao phải lo chuyện của anh em mình làm gì? Nếu biết mẹ muốn cho anh đi xem mắt thì anh đã thuê một người về rồi!”

“Thuê ở đâu chứ? Taobao à?”

Đột nhiên nghe thấy giọng nói từ phía sau, Tô Dương quay phắt lại, không biết Lý Á đã đứng đằng sau từ lúc nào. Anh ấy quay lại nhìn gương mặt bình thản của Tô Nhạc: “Mẹ đến lúc nào vậy?”

“Lúc các con than thở đấy!”

“Thế sao mẹ không nói?”

“Mẹ muốn nghe tâm sự thật lòng của con!” Nói xong, bà còn tự gật đầu. Lý Á không để Tô Dương nói thêm, lập tức túm lấy tai anh ấy rồi kéo ra ngoài, một tiếng đóng cửa vang lên, cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh lại. Tô Nhạc xoay người nằm trên giường.

Lâu rồi không về, tự dưng lại thấy nhớ nhà.

Ở nhà nghỉ một ngày, hôm sau cô bị Lý Á lôi đi dạo phố. Còn phải mặc váy mới bà ấy mua. Tô Nhạc chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn bộ đơn giản nhất.

Hai người ra khỏi cửa, dạo một vòng trung tâm mua sắm. Trước đây cũng có lúc cô phải đi tìm chứng cứ cho khách hàng, khi đó cũng phải chạy khắp nơi, nhưng đó là công việc, Tô Nhạc có động lực! Còn bây giờ là đi dạo phố... Hai người mới đi được một tiếng thôi mà đã nghỉ đến bốn lần, mỗi lần đều là Tô Nhạc kêu dừng.

Nhìn Tô Nhạc nằm bẹp trên ghế, Lý Á nghiêm túc nói: “Nhạc Nhạc à, con yếu quá! Sau này kết hôn mà sức khỏe thế này…” Nói rồi bà liếc người cô từ trên xuống dưới: “Hôm nào mẹ đăng ký cho con một lớp tập yoga, sức khỏe yếu thì rèn luyện sự dẻo dai!”

Chuyện này liên quan gì đến nhau? Tô Nhạc bất lực: “Mẹ ơi, chúng ta về nhà đi?”

“Đi thêm một chút nữa.” Nói xong, bà nhìn quanh. Vừa thấy Lý Á đảo mắt xung quanh một cái là Tô Nhạc biết ngay sắp bắt đầu rồi. Cô uể oải nhấc cốc nước trên bàn lên uống hai ngụm.

Còn chưa kịp đứng lên thì Lý Á đã nhiệt tình chào hỏi ai đó.

Tô Nhạc nheo mắt nhìn qua... Không nhận ra.

Xác định là không quen, có lẽ là đồng nghiệp của Lý Á. Gặp đồng nghiệp thì cũng phải nói vài câu và trò chuyện một chút. Nghĩ vậy, Tô Nhạc lại nhoài người ra bàn, tiếp tục uống nước.

“Chào cô Tô.”

Nghe thấy tiếng ở bên cạnh, Tô Nhạc ngẩng đầu lên, thấy một người lâu rồi không gặp... oan gia đây rồi!

Cô ngồi dậy, điềm tĩnh đáp lại: “Chào anh cảnh sát Vu.”

Cô quay đầu nhìn Lý Á, đối phương cười nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Đột nhiên cô nhớ đến cuộc điện thoại trước kỳ nghỉ Quốc Khánh.

Lý Á nói sẽ không giới thiệu đối tượng xem mắt mới, hóa ra... vẫn là người này! Nhiều năm như vậy rồi, vẫn còn muốn chơi với cô!

“Chào cô Tô, thật là trùng hợp.”

“Ngẫu nhiên mới gọi là trùng hợp.”

Vu Anh Tuấn cười lúng túng: “Cô Tô vẫn nói chuyện như vậy nhỉ!”

“Thói quen khó bỏ.”

Bên kia, Lý Á và người phụ nữ đi cùng Vu Anh Tuấn trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng lại nhìn qua hai người, sau đó cùng vẫy tay rồi rời đi, tay trong tay đi dạo phố.

Tô Nhạc ôm trán, đúng là không phải mẹ ruột mà!

Thực ra Tô Nhạc không biết... Mẹ ruột còn làm những chuyện ghê gớm hơn!

Cô lại liếc nhìn Vu Anh Tuấn ngồi đối diện: “Lần trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi.”

“Lúc nào?”

“...” Tô Nhạc nghĩ một lúc: “Cảnh sát Vu, xin lỗi, lần xem mắt này thất bại rồi.”

“Tại sao? Tôi cảm thấy chúng ta khá hợp mà!”

“Tôi không cảm thấy vậy.”

“Vậy chúng ta thử bồi đắp tình cảm này nhé?” Vu Anh Tuấn hỏi rồi nghiêng người về phía trước, tiến tới gần Tô Nhạc.

Nơi họ ngồi là ngoài trời, mặc dù chưa đến buổi trưa nhưng người qua lại khá đông. Tô Nhạc thấy anh ta lại gần thì dựa lưng ra sau: “Tôi không thích kiểu người như anh.”

“Thế cô thích kiểu người nào?”

“Yên tĩnh, lịch sự.”

“Tôi có thể thay đổi.”

“Tóc ngắn.”

“Cắt tỉa gọn gàng được không?”

“Cao 1m85.”

“Tôi 1m87, cô chịu khó một chút. Người cao 1m85 mà đi giày thì cũng sẽ lên 1m87 thôi.”

“Tôi thích mắt đào hoa.”

“... Cái này thì tôi chịu, đó là của mẹ tôi cho.”

Vu Anh Tuấn buông tay khỏi bàn.

Phía sau vang lên tiếng cười khúc khích.

Tô Nhạc quay đầu lại, nhìn theo tiếng cười thì thấy một người quen.

Người đó cũng thấy Tô Nhạc, mỉm cười chào hỏi: “Xin chào, tôi không biết là chị.”

Biết thì không cười hả?

“Anh…” Tô Nhạc đang định nói, lại cảm thấy không hay nên đổi giọng: “Chào anh.”

Người đó gật đầu rồi nói với người đối diện: “Anh à, đến giờ đi rồi.”

Nghe anh ta gọi, Tô Nhạc mới nhớ ra mình đang quay lưng lại với một người. Người đó gật đầu đứng lên, đứng chếch đối diện Tô Nhạc. Vẫn nụ cười đó, nhưng lần này cười lớn hơn: “Tô Nhạc, thật trùng hợp.”

Tại sao anh lại ở đây? Không phải anh nói là về nhà thăm bố mẹ sao?

“Em trai tôi, Mục Thiên Quân.” Mục Thiên Thừa vỗ vai Mục Thiên Quân. Người đó bước tới cười chào: “Tôi nghe anh tôi nhắc đến chị rồi.”

Tô Nhạc gật đầu.

“Đi thôi.” Mục Thiên Thừa nói rồi bước ra lề đường. Đi được hai bước, anh lại quay lại: “Tạm biệt.” Cười nói với Tô Nhạc.

“Ừm.”

Cô lại nói “Ừm”, lần này anh thật sự ngạc nhiên. Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của cô, trong lòng Mục Thiên Thừa bỗng cảm thấy vui vẻ, muốn đưa tay chạm vào cô nhưng không gian không cho phép, suy nghĩ một lúc, cuối cùng anh vẫn từ bỏ.

Nhìn Mục Thiên Thừa rời đi rồi quay lại đối mặt với Vu Anh Tuấn... quả nhiên là tâm trạng khác hẳn.

Cuộc nói chuyện vừa rồi cũng coi như đã nói rõ ràng. Sau này chắc là sẽ không gặp lại phiền phức này nữa, Tô Nhạc nghĩ như thế. Sau đó cô ngồi ở đó đợi Lý Á ra rồi cùng về nhà.

Vừa về đến nhà, Lý Á đã vội vàng hỏi kết quả. Tô Nhạc thành thật nói. Nhìn thấy gương mặt bà ban đầu tràn đầy mong chờ, sau khi nghe được kết quả thì hơi thất vọng, cô không nhịn được an ủi: “Con sẽ tìm, mẹ yên tâm.”

Nói xong thì cô trở về phòng.

Lý Á lo lắng nhìn theo bóng dáng Tô Nhạc. Từ nhỏ đứa trẻ này đã rất hiểu chuyện, khi mẹ ruột qua đời, cô bé cứ đứng ở trước cửa phòng phẫu thuật yên lặng chờ đợi, khi tuyên bố mẹ cô tử vong, chỉ có một mình cô bé ở đó, bố Tô thì đang ở xa chưa kịp về. Một đứa bé nhỏ xíu, bình tĩnh đứng đó, còn chưa biết viết chữ, đối diện với tờ thông báo nguy kịch của y tá: “Con còn nhỏ chưa biết ký tên, có thể lấy dấu vân tay không? Mẹ nói cái đó cũng có hiệu lực pháp lý như ký tên.”

Khi Lý Á tới nơi thì nghe thấy câu nói đó từ cô bé năm tuổi, khiến lòng bà đau đớn không chịu được.

Đến sau này, khi người khác giới thiệu bà và bố Tô kết hôn, lúc đó bà đã quyết tâm coi Tô Nhạc như con ruột, thậm chí còn yêu thương cô hơn cả Tô Dương.

Bên kia Tô Dương đang từ phòng bếp đi ra, thấy Lý Á cái là lập tức hỏi: “Mẹ, con đói rồi.”

“Ăn, ăn, ăn, con chỉ biết ăn thôi. Con lớn thế này rồi còn không tìm bạn gái, vậy thì mang bạn trai về mẹ cũng yên tâm!”

Lời nói của Lý Á làm Tô Dương đang uống sữa bị sặc, che miệng ho sù sụ rồi vẫy tay chạy về phòng mình.

Đúng là mẹ ruột, thế này thì quá là bạo lực rồi, lại muốn bẻ cong con trai mình...

Một đứa thì không tìm bạn gái, cũng không gấp gáp kết hôn. Chúng nó đều không vội, bà thì vội muốn bế cháu rồi đây! Vài năm nữa bà sẽ về hưu, nếu chúng nó kết hôn sớm thì có lẽ bà còn có thể giúp chăm cháu!

Tô Nhạc và Tô Dương không biết suy nghĩ trong lòng Lý Á, chỉ nghĩ rằng bà sắp nghỉ hưu không có việc gì làm nên mới lo chuyện tìm đối tượng xem mắt cho hai người.

Tô Nhạc vừa về đến nhà thì điện thoại đã nhận được tin nhắn.

Mục Thiên Thừa: “Hai người đều bận rộn công việc, không hợp nhau lắm.”

Biết ngay là anh nghe thấy mà, Tô Nhạc nghĩ: “Ngoại trừ công việc, thì con người cũng không hợp.”

“Vậy cô thích kiểu người thế nào?”

“Người phù hợp.” Tô Nhạc trả lời.

Người phù hợp? Người thế nào mới là phù hợp? Thật ra Tô Nhạc cũng không biết. Khi Vu Anh Tuấn hỏi thì cô chỉ trả lời theo cảm tính, nhưng khi Mục Thiên Thừa hỏi thì cô lại không biết phải trả lời như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment