May Mắn Gặp Được Em - Hi Cố

Chương 59

Sáng sớm, vừa tới văn phòng luật, Tô Nhạc đã thấy Ngụy Hạ tới.

Khung cảnh đó quen thuộc vô cùng, giống hệt như lần đầu gặp mặt, chỉ khác một điều, khi đó Ngụy Hạ ít nhất còn có sức sống, không giống như bây giờ, sắc mặt xám xịt, trông vô cùng mệt mỏi.

Tô Nhạc giật mình: "Chị làm sao vậy... đã xảy ra chuyện gì?"

Ngụy Hạ nhìn Tô Nhạc, ánh mắt trống rỗng, có phần đáng sợ. Một lát sau mới mở miệng: "Gần đây cô có gặp chuyện gì không?"

"Chuyện gì cơ?" Tô Nhạc hỏi lại, mày cau chặt hơn: "Là chị gặp chuyện gì phải không?"

"Tôi... tôi..." Sau một hồi, Ngụy Hạ siết chặt hai tay, trông có vẻ căng thẳng lại mang theo chút áy náy: "Tôi muốn rút đơn kiện, thời gian qua đã làm phiền cô rồi."

"Tại sao?" Tô Nhạc hỏi dồn: "Không phải chị muốn ly hôn à?"

"Tôi không ly hôn nữa, cô đừng hỏi nữa, không ly hôn sẽ tốt cho cả hai chúng ta." Ngụy Hạ vội vã để lại một câu rồi rời đi. Tô Nhạc thậm chí không kịp ngăn lại.

Sao lại thành ra như thế này?

Tô Nhạc cau mày suy nghĩ. Thật sự không thể hiểu nổi.

Không để cô có thời gian suy nghĩ thêm, lại có một vụ kiện khác tới.

Vụ kiện này rất đơn giản, người chồng ngoại tình, người vợ muốn ly hôn, người chồng đồng ý. Nhưng khi người vợ đề nghị quyền nuôi con thuộc về mình, gia đình chồng không đồng ý. Đứa trẻ là con trai, ông bà nội rất coi trọng con trai, không đồng ý yêu cầu của người vợ, cuối cùng đưa ra tòa.

Tô Nhạc cúi đầu, im lặng một lát: "Vụ kiện này rất đơn giản, chỉ cần lấy được chứng cứ ngoại tình của chồng cô là được. Về phần đứa trẻ, còn phải xem phán quyết của tòa án."

Lý Ái gật đầu: "Điều đó tôi hiểu." Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Tiễn Lý Ái xong, Tô Nhạc quay trở lại văn phòng luật, vừa khéo gặp Mục Thiên Thừa đi ra, tay anh cầm rác, mỉm cười với cô.

Tô Nhạc mỉm cười nhẹ. Những ngày qua, bệnh tình của Mục Thiên Thừa đã cải thiện rất nhiều, mấy ngày trước anh có đề cập đến việc muốn mở lại phòng tư vấn. Tô Nhạc dù có chút lo lắng nhưng không muốn dập tắt sự tích cực của anh nên cũng đồng ý. Tuy nhiên, hai người đã thống nhất là phải đợi anh hoàn toàn bình phục, bác sĩ nói không còn vấn đề gì mới được.

"Sao anh lại tới đây?" Tô Nhạc mở lời.

"Tranh thủ trời đẹp, anh định dọn dẹp một chút. Lâu rồi không ai ở, phòng đầy bụi bặm."

Mục Thiên Thừa trả lời, Tô Nhạc nhìn kỹ, trên người anh quả thật dính chút bụi bặm. Anh cũng cố ý đứng cách Tô Nhạc hai bước. Tô Nhạc gật đầu: "Tối nay em có chút việc... có thể anh phải tự ăn tối."

Mục Thiên Thừa sững lại, sau đó chậm rãi gật đầu.

Chuyện của Ngụy Hạ, Tô Nhạc vẫn không yên tâm.

Chiều vừa tan làm, cô theo địa chỉ Ngụy Hạ từng cho mà tìm tới.

"Tôi... tôi đã nói với luật sư của mình rồi, tôi không ly hôn nữa, xin các người đừng tới nữa, xin các người, tôi và con chỉ muốn sống yên ổn."

Tô Nhạc theo địa chỉ tìm tới, vừa rẽ qua góc đã thấy bóng lưng của Ngụy Hạ, Tô Nhạc không thấy được biểu cảm của cô ấy nhưng từ giọng nói có thể tưởng tượng ra được, chắc chắn là vẻ mặt đầy cầu xin, nước mắt lăn dài trên má.

Không nghe thấy đối phương nói gì, giọng Ngụy Hạ càng tha thiết hơn.

"Ngụy Hạ." Tô Nhạc vốn đứng dựa vào góc tường, bỗng lớn tiếng gọi rồi bước ra.

Rõ ràng thấy Ngụy Hạ rùng mình, quay đầu lại, đầy hoảng hốt: "Sao cô... sao cô lại ở đây?" Hỏi xong chị ta lại quay đầu đi: "Tôi nghe các người, đều nghe các người, xin các người mau đi đi."

Cô bước mấy bước tới gần, kéo lấy Ngụy Hạ đang cúi đầu, ánh mắt nghiêm khắc nhìn qua: "Tôi là luật sư đại diện của Ngụy Hạ, hiện tại tình huống này tôi hoàn toàn có thể kiện các người tội đe dọa an toàn cá nhân của chị ấy."

"Vậy cô là Tô Nhạc?" Người kia nheo mắt, nhìn chằm chằm Tô Nhạc, một lát sau nhếch miệng: "Nhớ kỹ lời cô nói." Rồi quay người đi sâu vào con phố.

"Chị không sao chứ?" Tô Nhạc quay lại, hỏi người phía sau.

"Sao cô lại tới đây?" Ngụy Hạ có chút khó chịu: "Tôi đã nói là rút đơn kiện rồi mà? Tại sao cô còn theo tôi?"

"Những người đó là ai vậy?" Tô Nhạc chỉ vào bóng lưng của mấy người đang rời đi.

"Không liên quan đến cô." Ngụy Hạ có chút tức giận, siết chặt túi xách, bước về nhà.

Tô Nhạc đuổi theo hỏi: "Có phải bọn họ đe dọa chị rút đơn không?"

"Không phải không phải, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, luật sư Tô tôi xin cô đừng theo tôi nữa được không? Tôi rút đơn kiện rồi, không kiện nữa, con tôi cũng tự nuôi được không? Cô đừng lo nữa."

Ngụy Hạ dừng bước nhìn Tô Nhạc, lời nói pha lẫn sự khó chịu và cầu xin, cuối cùng chỉ muốn Tô Nhạc không quản chuyện của chị ta nữa.

Tô Nhạc đứng yên, chặn đường Ngụy Hạ, ánh mắt trở nên sắc bén: "Rốt cuộc chị biết gì?"

Trước Tết, Ngụy Hạ kiên quyết muốn ly hôn, tại sao chỉ sau một cái Tết lại thay đổi thái độ? Chắc chắn có vấn đề. Chỉ vào hướng những người vừa rời đi: "Vậy chị nói cho tôi biết họ là ai?"

"Đám cho vay nặng lãi." Ngụy Hạ mở miệng: "Trương Khánh Thủy vay nặng lãi ở ngoài, vừa rồi mấy người đó đến tìm tôi đòi tiền."

Chị ta nhìn Tô Nhạc một cái rồi tiếp: "Luật sư Tô, tôi biết cô tốt với tôi, nhưng xin cô đừng quan tâm chuyện của tôi nữa được không? Tôi... tôi không có tiền kiện nữa."

Tô Nhạc: "Tôi có thể làm miễn phí."

Vẻ mặt Ngụy Hạ càng khó xử: "Không cần, thật sự. Nhà tôi đã nợ cô quá nhiều rồi."

Nói xong không để Tô Nhạc nói thêm gì, trực tiếp đẩy cô ra rồi chạy đi, dù Tô Nhạc muốn đuổi theo cũng không kịp.

Nhìn theo hướng Ngụy Hạ rời đi, Tô Nhạc đứng đó rất lâu không nói gì, câu nói cuối cùng của chị ta chứa đựng quá nhiều ẩn ý, và những người vừa rồi, thái độ nói chuyện cũng rất kỳ quái, lòng Tô Nhạc đầy nghi hoặc.

Về đến nhà đã rất muộn, Tô Nhạc không gọi điện cho Mục Thiên Thừa, trực tiếp về nhà mình.

Trên đường về, bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Lý Ái, báo là đã rút đơn kiện. Trong điện thoại chỉ nói ngắn gọn là chuyện đã được thỏa thuận giải quyết xong.

Tô Nhạc day thái dương, đồng ý rồi cúp máy đi vào thang máy.

Vừa ra khỏi thang máy đã thấy Mục Thiên Thừa đứng đó.

Đối phương nghe thấy tiếng thang máy mở, ngẩng đầu, thấy Tô Nhạc thì lập tức nở nụ cười ấm áp: "Anh mang đồ ăn tối về rồi, đồ ăn của quán đó ngon lắm."

Đôi khi, dù bạn mệt mỏi rã rời, chỉ cần thấy người mình yêu đứng trước mặt, chỉ cần một nụ cười nhẹ cũng đủ xua tan hết mệt mỏi.

Tô Nhạc bước tới, mỉm cười: "Được."

Ăn xong, Mục Thiên Thừa chủ động vào phòng khách.

Sau Tết trở về, phần lớn thời gian hai người đều ở cùng nhau, chỉ là hai bên không cố định.

Khi Tô Nhạc bận, Mục Thiên Thừa sẽ tự động tới, khi không bận cô sẽ qua chỗ Mục Thiên Thừa.

Mục Thiên Thừa vừa vào phòng, Tô Nhạc liền theo vào.

Mục Thiên Thừa không biết, quay lưng lại cửa, đang cởi đồ.

"Chúng ta ở cùng nhau đi."

Mục Thiên Thừa vừa cởi hai cúc áo, sau lưng đột nhiên có tiếng nói, anh quay đầu lại, Tô Nhạc đã đứng cách anh ba bước.

Thấy Mục Thiên Thừa chỉ trừng mắt nhìn mình, Tô Nhạc lại nhắc lại.

Phải mất nửa phút, Mục Thiên Thừa mới có động tác, bước nhanh tới trước mặt Tô Nhạc rồi mở miệng: "Em biết mình đang nói gì không?"

"Biết." Tô Nhạc bình thản, ngẩng đầu nhìn Mục Thiên Thừa: "Em đã sẵn sàng."

Trước đây, khi hai người hôn đến lúc động tình, suy nghĩ không còn bị lý trí kiểm soát cũng có, nhưng đều dừng lại ở phút cuối, lúc đó Tô Nhạc có cảm giác sợ hãi, không rõ, có thể là nỗi sợ đối với điều chưa biết.

Nhưng, chính đêm nay, khi cô bước ra khỏi thang máy, thấy Mục Thiên Thừa trong giây phút đó, cô cảm nhận được mình đã sẵn sàng, sẵn sàng trao bản thân cho anh, trao cả cuộc đời mình vào tay anh.

Cô vươn tay, ôm lấy Mục Thiên Thừa rồi thì thầm: "Em thực sự đã sẵn sàng."

Tiếp theo đó, mọi thứ diễn ra quá nhanh, Mục Thiên Thừa đã bừng bừng nhiệt huyết, ôm cô hôn tới tấp như cơn bão ập đến. Tô Nhạc có chút không đỡ nổi, lúc đó dũng cảm nhưng giờ lại có chút sợ hãi. Ngẩng đầu nhìn Mục Thiên Thừa, lòng cô lại kiên định hơn nhiều.

Từ nay trở đi cô sẽ gắn bó với người này không rời.

Tô Nhạc cắn chặt môi, lúc đó không hiểu sao lòng lại thở phào nhẹ nhõm, cô cuối cùng cũng hoàn toàn thuộc về người này.

Mục Thiên Thừa hôn dồn dập, dừng lại ở khóe miệng Tô Nhạc, đầu kề đầu nhẹ giọng: "Anh sẽ luôn ở bên em, sống chết cùng nhau."

Nghe lời hứa của Mục Thiên Thừa, cô bỗng muốn cười.

Nếu nửa câu đầu làm tăng thêm bầu không khí, thì nửa câu sau... phá vỡ hết cả. Nhưng Tô Nhạc vẫn gật đầu, hơi ngẩng đầu, hôn lên môi anh.

Chúng ta sẽ mãi bên nhau, mãi mãi. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Hôn lên môi Mục Thiên Thừa, Tô Nhạc nghĩ, sống chết cùng nhau thôi mà, chỉ cần là với người này, có gì phải lo?

Mục Thiên Thừa hôn Tô Nhạc, giải thoát môi dưới đang bị cắn của cô, từng chút từng chút, không như ban đầu mãnh liệt mà dịu dàng như gió xuân khiến Tô Nhạc mê mẩn.

Khi Tô Nhạc tỉnh dậy đã gần mười giờ, nhìn kim đồng hồ chỉ giờ, nhẹ xoa trán, qua một đêm, cảm giác như khi đó quá là không có chừng mực.

Nghĩ vậy, quay đầu lại, Mục Thiên Thừa đang chống đầu nhìn Tô Nhạc say đắm, mắt đầy nụ cười, lúm đồng tiền hiện rõ. Tô Nhạc nhìn anh, dường như không nhận ra cô đã quay đầu lại, cô ho nhẹ một tiếng: "Em phải đi làm rồi."

Có một giây ngưng lại, Tô Nhạc nói xong nhưng Mục Thiên Thừa không đáp.

Cho đến khi Tô Nhạc thấy ánh mắt Mục Thiên Thừa di chuyển, rơi xuống mặt cô anh mới mở miệng: "Anh đã xin phép nghỉ cho em rồi."

Tô Nhạc tỉnh dậy, Mục Thiên Thừa tiến gần, người vốn đang nằm trên chăn, bỗng chui vào trong chăn.

Tô Nhạc giật mình: "Không được, em... em không được nữa rồi."

Tối qua quá mãnh liệt, dường như không có điểm dừng, cuối cùng Tô Nhạc chỉ còn biết khóc lóc cầu xin tha thứ.

Thấy phản ứng thái quá của Tô Nhạc, lòng Mục Thiên Thừa đau nhói, biết tối qua mình quá không biết chừng mực. Anh vươn tay ôm lấy cô: "Xin lỗi, là lỗi của anh."

Tưởng là lại tiếp tục... không ngờ là xin lỗi. Tô Nhạc ngẩn ra, vươn tay ôm lại: "Em tha thứ cho anh!" Rồi cô nở một nụ cười tươi với Mục Thiên Thừa.

Tối qua, trải qua chuyện thân mật như vậy, từ nay trở đi, ngoài gia đình, hai người họ là những người thân thiết nhất trên thế giới này. Tô Nhạc vừa cười, bỗng nghĩ tới lại đỏ mặt. Những cảnh tối qua lại hiện lên trong đầu, cô cúi đầu rúc vào lòng Mục Thiên Thừa.

Là một chuyên gia vấn tâm lý, Mục Thiên Thừa có thể đoán được một số điều từ hành động của Tô Nhạc, anh cười nhẹ rồi ôm cô chặt hơn.

Bình Luận (0)
Comment