Bởi vì hắn phát hiện mặc kệ hắn công kích từ phương hướng nào cũng đều sẽ bị Lâm Dạ ngăn cản chuẩn xác, quả thực là một giọt nước cũng không lọt.
Hơn nữa hắn cũng không quên, Kẻ Sa Ngã của Lâm Dạ còn có một tư thế tấn công cường đại hơn vẫn chưa sử dụng.
Đúng vậy.
Thậm chí hắn ngay cả tư thế phòng thủ của đối phương cũng không thể ngăn chặn được!
- Ta thua.
Rốt cục, Hứa Uy ngừng tiến công, một va chạm rút lui kéo dài khoảng cách với Lâm Dạ.
Hắn biết rõ nếu tiếp tục đánh nữa sẽ là kết quả gì, cho nên trận chiến đấu này đã không cần phải tiếp tục tiến hành nữa.
Hắn chỉ nhìn Lâm Dạ thật sâu một cái, sau đó trực tiếp truyền tống rời khỏi sân làm cho cả sân trong nháy mắt yên tĩnh.
- Hả? Xong rồi sao?
- Tình huống gì thế? Sao Hứa Uy đột nhiên lại nhận thua?
- Không phải là còn chưa phân ra thắng bại à?
- Chẳng lẽ có việc gấp gì đó?
Khán giả trên đài hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không ngờ trận chiến này lại kết thúc theo cách này.
Bọn họ còn muốn xem Hứa Uy giáo huấn tiểu tử kiêu ngạo này một trận, kết quả vẫn không thể nhìn thấy, nhất thời một đám khó chịu giống như ăn ruồi nhặng.
Nhưng để cho bọn họ đi khiêu chiến Lâm Dạ thì lại không dám lên sân khấu.
Có thể đánh với Hứa Uy đến trình độ này, phía trước còn thắng Tứ Đại Hoàng Phong của Hứa Mậu, không còn ai dám nghi ngờ thực lực của Lâm Dạ nữa, tuy rằng không biết cụ thể mạnh bao nhiêu nhưng ít nhất không phải phi công bình thường có thể đối phó được.
- Không có ai lên nữa sao?
Nhìn số người khiêu chiến đang không ngừng giảm bớt, Lâm Dạ khẽ nhíu mày.
Hắn còn muốn tìm người luyện tập nhiều hơn nữa, cứ tiếp tục như vậy cũng không được, xem ra phải thêm chút mãnh liệt mới được.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức kéo loa đến lớn nhất, nói với khán giả xung quanh:
- Quả nhiên đều là chó nhỏ, ngay cả một người có thể đánh cũng không có, ta khuyên các ngươi nên đừng ra bên ngoài chịu chết thì tốt hơn.
- Hí!
- Mẹ kiếp!
- Ngươi dám nói lại một lần thử xem!
Một câu nói, giống như nổ tung ổ chuột, trong nháy mắt châm ngòi cho lửa giận của tất cả khán giả.
Nhân số khiêu chiến vốn đã biến thành con số 0 đột nhiên tăng vọt lên hơn trăm người, so với vừa rồi còn khoa trương hơn mấy lần.
Sau đó một mảnh quang mang hiện lên, người khiêu chiến thứ ba rốt cục lên sân khấu, tức giận đùng đùng trực tiếp phát động tấn công.
Khóe miệng của Lâm Dạ trong buồng lái nhếch lên, lộ ra một nụ cười nham hiểm.
Hắn cũng không dong dài nữa, lập tức điều khiển người máy nghênh đón.
- Mau mau, nghe nói có một tên mở phòng mắng tất cả phi công là rác rưởi, đang ở trong chiến trường nhận lấy khiêu chiến, mau đi qua xem một chút.
- Mắng tất cả phi công là rác rưởi? Chuyện này cũng quá ngang ngược rồi phải không?
- Hiện tại rất nhiều người đang luân phiên đi lên khiêu chiến, nghe nói đã hai mươi mấy trận thắng liên tiếp, hơn nữa còn là Kẻ Sa Ngã.
Trong đại sảnh người đến người đi, từng tiếng hô dồn dập vang lên.
Trải qua truyền miệng của các phi công, phòng đối chiến của Lâm Dạ rốt cục hoàn toàn truyền ra, hấp dẫn vô số phi công và quần chúng ăn dưa tới vây xem.
Mới chỉ một giờ, nhân số xem cuộc chiến đã tăng vọt từ mấy trăm người ban đầu lên hơn ba ngàn, không có chút ý tứ muốn dừng lại.
Đợi đến khi bọn họ tiến vào chiến trường đi vào khán đài, vừa vặn đã lập tức nhìn thấy một chiếc người máy bị Song Trì Trọng Kiếm của Lâm Dạ bổ ra đầu lập tức thua trận chiến.
- Hai mươi chín trận thắng liên tiếp, chẳng lẽ đều không ai có thể ngăn cản hắn à?
Trên khán đài, vẻ mặt các phi công khó coi giống như người thua là bọn họ vậy.
Lúc mới bắt đầu, bọn họ chỉ cho rằng Lâm Dạ chỉ là thùng rỗng kêu to, chỉ cần gặp phải cao thủ chân chính sẽ lập tức lộ vẻ sợ hãi mà bại trận.
Nhưng ai đã từng nghĩ.
Tên kia thế nhưng càng đánh càng mạnh.
Vốn còn thỉnh thoảng xuất hiện sai lầm trong điều khiển để có thể nắm bắt cơ hội tấn công.
Nhưng sau hơn mười trận, ngay cả sai lầm cũng ít đi rất nhiều, thật giống như đang chậm rãi thích ứng với Kẻ Sa Ngã kia, căn bản không có bao nhiêu cơ hội tấ công.
Đúng vậy.
Đây mới là chỗ khiến bọn họ hoảng sợ nhất.
Tên này cũng không phải đang đùa giỡn hoặc là cố ý yếu thế mà là thật sự đang thích ứng với người máy này.
Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên hắn điều khiển người máy này?
Nếu như thật sự là như vậy thì vậy tốc độ trưởng thành và ý thức chiến đấu này cũng quá khủng bố rồi, quả thực cũng không phải là một người bình thường có thể làm được!
- Đùng!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, toàn bộ giác đấu trường cũng run nhẹ một cái.
Hai người máy va chạm trên bầu trời, sau đó đều rút lui trở về trên mặt đất, trượt hơn mười mét.
【 Chiến đấu kết thúc, thời gian chiến đấu 4 phút 01 giây. 】
【 Người thắng: Kẻ Sa Ngã 】
Nương theo một tiếng thông báo, người máy đang đứng đối diện Lâm Dạ ầm vang ngã xuống đất, thân máy vỡ thành một đống sắt vụn.
- 30 trận thắng liên tiếp. .
…
Trên khán đài cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người ngây người tại chỗ, nhìn Kẻ Sa Ngã vẫn như cũ đứng thẳng trên đấu trường.
Ròng rã 30 trận chiến đấu, mà tất cả đều là phi công chính thức, thế nhưng ngay cả một lần thành công phá vỡ phòng ngự của hắn cũng không có, thậm chí HP của hắn đến bây giờ cũng không hạ xuống đến một nữa.
Gia hỏa này đến cùng là yêu nghiệt ở đâu ra vậy chứ?
Trên khán đài, các phi công hai mặt nhìn nhau, rốt cục bị thực lực Lâm Dạ bày ra chấn nhiếp, trong chốc lát lại không ai dám đứng ra khiêu chiến.
Không có cách nào, thật sự là quá tuyệt vọng!
Mặc kệ là người máy lực lượng chuyên công lực phá hoại, hay là người máy loại nhanh nhẹn chuyên công tính cơ động, cho dù là người máy loại nào thì tên kia cũng giống như mãi mãi đều có biện pháp ứng đối.
Trong tất cả các loại người máy cũng chỉ có loại công kích từ xa là hơi chiếm ưu thế mà thôi.
Nhưng cũng chỉ là hơi!
Bởi vì đặc tính của Dây Leo Bất Tử có thể liên tục không ngừng chữa trị người máy tổn hại, khôi phục HP.