Tất cả mọi người đều bị hình ảnh trước mắt trấn áp.
Bao gồm cả công dân của Liên Bang Tinh Hoàn đang nhìn màn ảnh rộng, thậm chí cả những sinh vật biến dị đang phát cuồng, cũng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hình ảnh quỷ dị này.
Thậm chí công dân và cao tầng của các khu vực khác cũng bị kinh động, khẩn cấp kết nối với khu D bên này.
Mặc dù nó chỉ là một khoảnh khắc.
Nhưng giờ khắc này đối với tất cả nhân loại mà nói lại giống như vĩnh hằng.
Nhưng mà vào lúc này dị biến đã xuất hiện.
Trên người thể năng lượng vốn đã thành hình đột nhiên bộc phát ra một mảnh ánh sáng nóng rực, lại dùng một tốc độ mắt thường nhìn được bắt đầu sụp đổ.
- Không, chuyện này không thể nào!
- Ta rõ ràng hoàn mỹ hợp nhất tất cả gen, làm sao có thể thất bại!
Âm thanh hoảng sợ cùng không cam lòng của lão già vang lên trên bầu trời, lại không cách nào ngăn cản tốc độ năng lượng sụp đổ, chậm rãi hóa thành tia sáng tiêu tán xung quanh.
Mất đi lực lượng chống đỡ, thể năng lượng ngưng tụ lại cũng bắt đầu trở nên lúc sáng lúc tối, hơn nữa không ngừng bành trướng giống như là bom năng lượng sắp kích nổ.
- Không ổn! Lùi lại!
Vẻ mặt của quân đoàn trưởng và Đinh Nghiêm thay đổi, gần như không chút nghĩ ngợi mang theo đội ngũ lui ra ngoài rồi rời xa vị trí thể năng lượng.
Lâm Dạ ở phạm vi bên ngoài đồng bằng nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng cũng kinh hãi.
- Mau, mau đi mang Bạch nha đầu trở về
Bên cạnh Lão Đa vội vàng hô.
Lâm Dạ không chần chờ, chuyển sang tư thế tiến công, khởi động động cơ đẩy, hắn dùng tốc độ nhanh nhất xông tới khiêng người máy đã sắp vỡ tan của Bạch Phi Yến lên quay đầu bỏ chạy.
Trong buồng lái, ánh mắt của Bạch Phi Yến đờ đẫn, bình tĩnh nhìn chăm chú vào bóng dáng trên bầu trời, thật giống như mất hồn vậy.
Điều này cũng khiến Lâm Dạ thở phào nhẹ nhõm.
Nếu nha đầu này vừa khóc vừa nháo nói cái gì đó “Không cần ngươi cứ quẳng ta xuống” thì hắn sẽ trực tiếp ném cô gái này xuống để tránh liên lụy đến chính mình.
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng.
Vốn tưởng rằng cha đã chết thế nhưng còn sống, hơn nữa mười mấy năm cũng không đến gặp mình, đổi lại là không ai có thể nhận lấy được.
Khoảnh khắc một người sụp đổ.
Thường là khi bạn nhìn thấy ánh sáng trong bóng tối nhưng không hề có được ánh sáng.
Nỗi đau đó không phải người bình thường có thể hiểu được.
Chuyện hiện tại đả kích rất lớn đối với Bạch Phi Yến.
Nghĩ tới đây, Lâm Dạ lại càng tăng thêm tốc độ, sau khi hội hợp với Lão Đa thì vội vàng chạy về phía thành.
【Cảnh báo! Phát hiện phản ứng năng lượng mạnh, tránh xa càng sớm càng tốt! 】
【Cảnh báo! Phát hiện phản ứng năng lượng mạnh, tránh xa càng sớm càng tốt! 】
【Cảnh báo! Phát hiện phản ứng năng lượng mạnh, tránh xa càng sớm càng tốt! 】
Lần này kiểm tra năng lượng cũng kịch liệt hơn bất kỳ một lần nào so với trước kia.
Rõ ràng thân người máy không bị hao tổn nhưng cả buồng lái đã điên cuồng lóe ra cảnh báo màu đỏ cấp cao nhất, nhắc nhở hắn nhanh chóng rời xa.
Càng làm cho Lâm Dạ khiếp sợ chính là lúc này trên kênh Liên Bang cũng vang lên một tiếng thông báo.
【Thông báo khẩn cấp: Các công dân xin lưu ý rằng tất cả các khu vực của khu D sắp bắt đầu phòng thủ cao nhất, xin tất cả các công dân vui lòng ở lại trong thành phố không được đi ra ngoài, công dân bên ngoài thành phố xin vui lòng trở về thành phố càng sớm càng tốt! 】
【Thông báo khẩn cấp: Các công dân... 】
Cấp độ phòng thủ cao nhất!
Nghe thấy tiếng nhắc nhở và thông báo liên tiếp, các phi công đang chạy trốn đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Phải biết rằng loại trình độ phòng ngự này chỉ mở ra khi gặp phải sinh vật cấp Quân Vương xâm lấn.
Chẳng lẽ uy hiếp của thể năng lượng trên trời kia đã đạt tới giống như cấp Quân Vương!
Dưới sự hoảng sợ, cả đám nào còn dám chần chờ, lập tức liều mạng tăng hết tốc độ điều khiển người máy chạy về phía thành trì.
Thậm chí những sinh vật biến dị tụ tập lại đây cũng đều cảm nhận được nguy hiểm, thất kinh hồn vía tản thành một đoàn, tất cả đều chạy về sâu trong khu vực biến dị.
Toàn bộ đồng bằng rung động kịch liệt, thật giống như sắp động đất vậy.
May mắn chiến trường cách khu thành cũng không quá xa, khoảng cách mấy chục hơn trăm km, dựa vào động cơ mạnh mẽ của người máy sinh vật, rất nhanh có thể chạy tới.
Nhưng đúng lúc này.
Thể năng lượng trên bầu trời đã bành chướng đến cực hạn bỗng nhiên quay đầu nhìn thoáng qua bên này.
Lâm Dạ đang chạy trốn chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ bâng, hình ảnh trước mắt lập tức biến thành một mảnh không gian ý thức trắng xóa, ngay cả âm thanh hỗn loạn xung quanh cũng biến mất trong khoảnh khắc.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy!?
Lâm Dạ kinh hãi muốn chết, nhìn mình không biết từ khi nào đã thoát khỏi thân thể người máy.
Không phải vừa rồi hắn còn ở trong buồng lái liều mạng chạy trốn à?
Làm thế nào nó có thể đột nhiên xuất hiện ở đây được?
- Tiểu tử, giúp ta chăm sóc Phi Yến cho tốt!
Một giọng nói run rẩy vang lên trong không gian.
- Ai vậy?
Lâm Dạ cả kinh nhìn xung quanh lại không nhìn thấy bóng dáng bất cứ ai, ngay cả người máy và giao diện điều khiển của hắn cũng biến mất không thấy.
Sau đó, hắn nhanh chóng phản ứng lại.
Giọng nói này không phải chính là giọng của cha Bạch Phi Yến à?
Chẳng lẽ bởi vì hành động cứu Bạch Phi Yến của mình đã làm cho đối phương chú ý tới?
Nhưng căn bản không cho hắn cơ hội suy nghĩ nhiều, không gian màu trắng trước mắt bỗng nhiên co rút lại cực nhanh, hóa thành một khối năng lượng trôi nổi ở trước mặt hắn, vây vào ngực hắn.
Đột nhiên, trái tim Lâm Dạ như bị búa tạ kịch liệt nhảy lên một chút, ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
Đợi đến khi hắn lần thứ hai hoàn hồn đã một lần nữa xuất hiện trong buồng lái của Kẻ Sa Ngã.
Xung quanh hỗn loạn một mảnh đau nhức trên ngực cũng đều biến mất, thật giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng một giây sau, một giọng nói lưu lại bên tai lại làm cho đồng tử hắn co rụt lại.
- Nói với Phi Yến biết là ta không xứng làm cha con bé, cũng không hoàn thành di nguyện của mẹ con bé, để con bé được sống một cuộc sống bình thường.
- Ta thật sự đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không cứu được thế giới.