La Thiên Thắng ở bên cạnh nghe vô cùng tận hưởng, nhưng vẫn khoát tay áo với ý cười.
- Lần trước chẳng qua chỉ là may mắn mới chiến thắng mà thôi, ta và học viên cũ vẫn có chút chênh lệch.
Đúng vậy.
Có một chút chênh lệch, nhưng không nhiều.
Lúc này, thức tỉnh gen của hắn đã đạt tới 33% không kém những học viên cũ bao nhiêu, đương nhiên có vốn liếng để kiêu ngạo.
Phải biết rằng tân sinh thiên tài khác từng sánh ngang với hắn, lúc này cũng sớm đã bị hắn bỏ lại phía sau.
Không có cách nào.
Ai bảo hắn có một người cha cấp Quân Vương chứ?
Các loại tài nguyên đỉnh cấp đập trên người, theo đó cũng có thể thành công thức tỉnh.
Cũng làm cho các học viên càng thêm nịnh hót.
- La thiếu khiêm tốn, trong thế hệ trẻ của Liên Bang, ngươi nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất, hoàn toàn xứng đáng là nhân vật dẫn đầu.
- Đúng vậy, tương lai trong top 10 Đại sảnh Danh Vọng tất sẽ có một chỗ ngồi của La thiếu.
Đại sảnh Danh Vọng.
Chính là nơi vô số phi công tha thiết ước mơ.
Cho dù là 10 ngàn người leo lên cuối bảng xếp hạng, đối với bọn họ mà nói đều là vinh quang vô thượng, cũng là khẳng định thực lực của bọn họ.
Chưa kể top 10.
Tất cả đều là những nhân vật đỉnh cao vang dội trong Liên Bang, tùy tiện một người đứng ra cũng có thể làm cho giới phi công run rẩy.
Cho dù La Thiên Thắng đã cực lực biểu hiện khiêm tốn nhưng cằm vẫn hơi nâng lên lạnh nhạt nói:
- Hiện tại còn chưa nói rõ, nhưng tương lai ta chắc chắn sẽ thử trùng kích top 10 một chút.
- Không hổ là La thiếu!
- Quả nhiên có khí phách!
- Chúng ta chờ xem La thiếu bước lên Đại sảnh Danh Vọng!
Mọi người đều nói cách tốt nhất để hủy diệt một người là nâng hắn lên cao và nâng đến khi hắn đánh mất chính mình.
Đạo lý này ở trên người La Thiên Thắng có thể nói là bày ra vô cùng thuần thục.
Mặc dù La Kình vẫn luôn dạy hắn làm người phải khiêm tốn, nhưng thân ở trong hoàn cảnh như vậy không có mấy người có thể khống chế được, huống chi còn là ở độ tuổi thanh niên háu thắng.
Cứ như vậy trong một đường thổi phồng, đội ngũ nhanh chóng tiến về phía trước.
Xe địa hình và xe bọc thép di chuyển trên đất hoang dã, tạo ra một đám mây lớn.
Từng đội người máy theo sát, tiếng động cơ gầm rú vang vọng xung quanh.
Cuối cùng.
Họ bước qua vùng hoang dã sau cùng và đi vào một khu vực được bao phủ bởi băng tuyết.
- Phía trước chính là Băng Nguyên Vạn Dặm, mọi người kiểm tra thiết bị chống trượt đi.
Bên cạnh Lâm Dạ, một đội trưởng của một tiểu đội mạo hiểm hét lên.
Mắt thấy đội ngũ dừng lại chuẩn bị, hắn cũng dừng lại kiểm tra thiết bị chống trượt của Kẻ Sa Ngã.
Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, lúc này mới ở tại chỗ chờ đợi bộ đội người máy ra mệnh lệnh tiếp theo, tầm mắt hắn cũng xuyên thấu qua giao diện điều khiển nhìn về phía xa xa.
Đó là một thế giới được bao phủ bởi màu trắng.
Ánh mắt nhìn tới đâu, tất cả đều bị một tầng băng tuyết bao trùm.
Gió lạnh vù vù lạch cạch giống như xuyên qua khe hở của người máy thẩm thấu vào trong buồng lái, cho dù buồng lái có hệ thống nhiệt độ cũng có thể cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo, làm cho người ta không nhịn được run lên một chút.
Tầm nhìn kéo dài là một ngọn núi tuyết cao chót vót.
Vách núi dốc đứng kia làm cho hắn đều có chút lo lắng có thể xảy ra tuyết lở hay không, hoặc là xuất hiện các loại quái vật tuyết.
Đây không phải là một môi trường tự nhiên.
Mà là bị ảnh hưởng bởi ngọn nguồn biến dị mới biến thành như vậy.
Có thể tạo thành biến hóa khí hậu phạm vi lớn như vậy, đủ để thấy được sự khủng bố của sinh vật cấp Quân Vương kia, hy vọng đến lúc đó đừng không cẩn thận đụng phải thì tốt hơn.
- Báo cáo! Dò xét được rất nhiều dấu hiệu sự sống đang tiến về phía này!
Đột nhiên, một tiếng hô to dồn dập vang lên trong bộ đội người máy phía trước.
Các phi công đang chỉnh đốn cũng nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, quả nhiên có một con lốc màu trắng giống như thủy triều đang mãnh liệt lao nhanh về phía bọn họ, giống như là xảy ra tuyết lở, mặt đất chấn động kịch liệt còn kèm theo một loạt tiếng thú rống khủng bố.
- Là Thú Tuyết! Truyền lệnh xuống dưới, lập tức triển khai chiến dịch tiêu diệt bên ngoài!
Chỉ huy hô to, toàn bộ đội ngũ khổng lồ rốt cục động đậy.
Trong nháy mắt.
Tiếng gầm của động cơ lan rộng khắp nơi.
Vô số người máy lao vào trong tuyết.
…
- Bộ đội phòng ngự, bày trận!
- Lực lượng tầm xa đã sẵn sàng, nổ súng!
Từng tiếng hét lớn kèm theo một loạt vụ nổ đinh tai nhức óc.
Đội ngũ người máy trải rộng khắp xung quanh băng nguyên rốt cục tàn nhẫn đụng phải đại quân Thú Tuyết mãnh liệt xông tới, ở trên mặt băng nặng nề chiến đấu kịch liệt, mặt trận kéo dài xa mấy km.
Lâm Dạ theo đội ngũ phi công khác xông vào một góc mặt trận, cuối cùng cũng thấy rõ bộ dáng của những con Thú Tuyết kia.
Rõ ràng là một con quái vật khổng lồ giống như khỉ đột, nhưng toàn thân mọc đầy băng trùy.
Hơn nữa độ biến dị đều trên 35%, quanh thân bao trùm bão tuyết nổ tung, kết hợp với nhau hình thành một mảnh lực từ trường biến dị khủng bố, cảm giác nhiệt độ cũng như đang giảm xuống vài độ.
Cường độ bão tuyết xung quanh quái vật cao như vậy.
Đây có phải là khu vực thảm họa được đánh giá cấp Quân Vương không?
- Rống!
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì bỗng nhiên có một con Thú Tuyết vọt tới trước mặt, thân hình khổng lồ cao gần mười thước của nó dựng lên, móng vuốt cứng cáp được băng trùy bao trùm đập xuống.
Phanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Kẻ Sa Ngã và Thú Tuyết song song lui về phía sau, mắt thường thấy được ở trên mặt băng vẽ ra hai vết trầy xước.
Lâm Dạ nhìn thoáng qua độ bền của người máy đã giảm 8 điểm, vẫn ở trong phạm vi chấp nhận được thì lần nữa xông lên, một kiếm đâm vào bên hông Thú Tuyết, bắn tung tóe ra một mảng lớn máu tươi.
Thú Tuyết ăn đòn đau rống giận, thêm một móng vuốt mãnh liệt đánh xuống, thậm chí trên móng vuốt còn bao trùm một tầng bông tuyết bén nhọn, vô cùng khí thế.
Nhưng nghênh đón nó lại là một mặt lá chắn hình cánh rồng màu đen, “Đùng” một cái ngăn cản một kích chính diện của nó, nhấc lên một mảnh gió lạnh dữ dội.