Máy Móc Toàn Cầu Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 230 - Chương 231 - Chuyện Cũ (2)

Chương 231 - Chuyện Cũ (2)
Chương 231 - Chuyện Cũ (2)

- Quả nhiên, tính năng cường đại là phải có cái giá của nó.

Một phi công từng trải nghiêm trọng nói.

- Nhìn như vậy xem ra Kẻ Sa Ngã mới hẳn là cũng giống như thế hệ đầu, yêu cầu điều khiển rất cao.

- May mắn là ta nhịn xuống không mua, bằng không thì đã vừa mất mặt lại mất cả tiền.

Nhìn thấy tình trạng của mấy người kia, các phi công lúc trước còn định mua đến thử nhất thời rụt cổ lại.

Về phần các đệ tử học viện Người Máy khác thì ở bên cạnh vui sướng khi nhìn người khác gặp họa, bọn họ chưa từng thấy qua bộ dáng La Thiên Thắng khuất nhục như vậy.

Bình thường hắn khinh thường các đệ tử khác, ỷ vào thân phận cao cao tại thượng, hiện tại bị báo ứng rồi?

Thật đúng là Thiên Đạo luân hồi.

Thực là hả lòng hả dạ.

Trong buồng lái.

Nghe bọn họ cười nhạo, vẻ mặt La Thiên Thắng âm u.

Hắn nào còn không biết là mình bị Lâm Dạ hố.

Hại hắn mất mặt ở trước mặt nhiều người như vậy, việc này tuyệt đối không thể quên được!

Tuy nhiên.

Hắn lại không biết.

Lúc này Lâm Dạ đang đứng giữa đám người, vẻ mặt đùa giỡn nhìn chăm chú vào hắn.

Thấy bọn họ từ trong khối băng đứng dậy, tiếp tục thử điều khiển tư thế tấn công, hắn cũng không dừng lại mà xoay người đi về phía căn cứ tạm thời.

Căn cứ bên trong bố trí thiết bị ngăn cách biến dị, cho nên cho dù không mở người máy cũng không cần lo lắng sẽ bị khí tức biến dị ăn mòn.

Nhưng bên ngoài thì khác.

Theo bọn họ xâm nhập sâu vào thì độ biến dị của không khí xung quanh đã đạt tới hơn 35%, bình thường phi công cao cấp nhiều lắm cũng chỉ có thể ở lại nửa giờ mà thôi.

Hơn nữa thời gian càng lâu xác suất cơ thể bị xói mòn càng cao.

Đến lúc đó, gen bị ô nhiễm xảy ra biến dị thì chuẩn bị thay thế tay chân giả đi, nếu không thần tiên cũng khó cứu.

- Thức tỉnh, biến dị.

Lâm Dạ vừa đi về phía trước vừa nỉ non, vẻ mặt suy tư.

Sau khi tìm hiểu sâu hơn về thế giới này, trong lòng hắn cũng sinh ra một nghi ngờ kì lạ.

Con người bị ô nhiễm biến dị sẽ biến thành quái vật và năng lượng sự sống của quái vật có thể được chiết xuất luyện chế thành thuốc cải tạo gen để tăng cường cơ thể con người.

Thật giống như bổ sung cho nhau, thúc đẩy lẫn nhau tiến hóa.

Đây có phải là nói.

Hai điều này thực ra có liên quan đến nhau?

Nhất là sau khi trải qua sự kiện hợp nhất gen lần trước, loại cảm giác này càng mãnh liệt thêm hơn.

Bởi vì hắn thật sự không thể hiểu được.

Vì sao gen của con người có thể dung hợp với gen của những quái vật kia, thậm chí có thể thông qua kết nối thần kinh khống chế các bộ phận sinh vật kia, lấy hình thái người máy sinh vật tiến hành chiến đấu.

Nếu là sự tiến hóa.

Vậy kết thúc sự tiến hóa của bọn họ sẽ là gì?

Nghi vấn thật sự quá nhiều, thế cho nên thực lực của hắn càng mạnh lại cảm giác không tầm thường.

Hơn nữa gần đây tốc độ dị biến trên phạm vi toàn thế giới đang tăng nhanh, càng làm cho hắn mơ hồ có loại cảm giác gấp gáp, giống như đang thúc giục hắn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.

- Lâm Dạ?

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc làm gián đoạn suy nghĩ của hắn.

Lâm Dạ lại vô tình đi tới nơi bộ đội phụ trách đốt lửa nấu cơm, đúng lúc đụng phải đám người Thẩm Ngưng Ngọc đang ở bên này hỗ trợ.

- Là cô.

Lâm Dạ hơi kinh ngạc:

- Các người đang nấu cơm à?

Theo hắn thấy, thân phận Thẩm Ngưng Ngọc rất cao quý, lại không ngờ lại ở đây hỗ trợ làm tạp vụ như đốt lửa, ngược lại làm cho ấn tượng của hắn về cô có chút thay đổi.

Quả nhiên con người và con người không thể quơ đũa cả nấm.

Cho dù trong điều kiện tương tự, tính cách đào tạo ra cũng sẽ hoàn toàn bất đồng.

- Vừa lúc rảnh rỗi nên tới hỗ trợ mà thôi.

Thẩm Ngưng Ngọc dùng bàn tay dính đầy tro tàn lau mồ hôi, đứng dậy nói.

- Đúng rồi, hôm nay ở trên chiến trường, hình như ta không thấy ngươi?

- Có lẽ là cách khá xa đi.

Lâm Dạ thuận miệng nói, đưa tay lau bụi than trên má cô.

Vốn chỉ là thấy bẩn nên chuyển động theo bản năng, lại đột nhiên khựng lại ở giữa không trung, sau đó xấu hổ thu về.

- Ta tự mình làm được rồi.

Thẩm Ngưng Ngọc cũng phản ứng lại, cố gắng bình tĩnh dùng tay áo lau, kết quả càng lau càng đen, trên mặt vốn trắng nõn đều nhiễm một mảnh than đen.

- Hình như càng đen hơn rồi.

Lâm Dạ bỗng nhiên nở nụ cười.

Lúc này, Thẩm Ngưng Ngọc, nào còn có bộ dáng đại tiểu thư thượng tầng, ngược lại càng giống như một cô thôn nữ đầu tóc rối bời vừa mới làm xong công việc nông thôn vậy.

Nhưng cười cười, ý cười của hắn lại dần dần thu liễm lại, trước mắt dường như hiện lên một hình ảnh mơ hồ.

- Anh, anh mau nhìn này, đây là bánh bao hấp em làm.

- Mặt sắp đen rồi, em xác định bánh bao hấp này là chính em làm chứ.

- Ai cần anh quan tâm, dù sao em cũng thành công rồi, chờ ba tan làm em phải đưa cho ba xem, anh không được ăn vụng.

- Anh, trễ như vậy sao ba còn chưa trở về?

- Hẳn là sắp về rồi, đợi lát nữa mẹ sẽ qua đón ba.

- Em cũng muốn cùng đi.

Hắn chỉ nhớ rõ, đó là một buổi chiều bình thường không thể bình thường hơn.

Nhưng buổi chiều đó là một cước đã đạp hắn vào bóng tối.

Khi đó, hắn cũng giúp em gái lau bụi than trên mặt như vậy.

Vốn tưởng rằng đã hoàn toàn quên, không ngờ lại động tác thói quen này vẫn khắc ở trong lòng hắn.

- Có chuyện gì vậy? Ngươi không khỏe à?

Lúc này, ở bên cạnh truyền đến giọng nói lo lắng của Thẩm Ngưng Ngọc, kéo hắn từ trong hồi ức trở về.

- Không có gì, có lẻ là ta hơi đói bụng.

Lâm Dạ lắc đầu.

- Đói sao? Vậy ngươi chờ một chút, ta đi lấy cho ngươi hai cái bánh nóng.

Thẩm Ngưng Ngọc xoay người lại, từ trong nồi lấy ra hai cái bánh bao.

Lâm Dạ bình tĩnh nhìn bánh bao trước mặt, giống như bị thi định thân chú vậy.

Hồi lâu, hắn nhận lấy bánh bao và lộ ra một nụ cười chưa từng có.

- Vất vả rồi.

Sáng hôm sau.

Dưới sự dẫn đầu của bộ đội người máy, chiến dịch tiêu diệt lại lần nữa triển khai.

Các phi công đã nghỉ ngơi một đêm cũng điều khiển người máy xuất phát, chậm rãi tiếp tục xâm nhập vào sâu trong Vạn Dặm Băng Nguyên.

- Chị Thẩm, nghe nói tối hôm qua đội trinh sát bên kia phát hiện một đám Báo Tuyết Băng Nguyên, có thể dùng thân thể của chúng để làm ra hạch tâm loại nhanh nhẹn vô cùng lợi hại, chị muốn đi không?

Bình Luận (0)
Comment