- Lâm Dạ, ngươi xem thủ pháp phòng ngự vừa rồi của ta có được không? Cần cải thiện chỗ nào không?
- Còn có ta, còn có ta, biểu hiện vừa rồi của ta thế nào?
Sau khi tự mình trải nghiệm thủ đoạn phòng ngự có thể nói là khủng bố của Lâm Dạ, hai người đối với trình độ điều khiển người máy phòng ngự của Lâm Dạ không có chút hoài nghi nào, thậm chí đã đạt tới trình độ sùng bái.
Hiện giờ cơ hội khó có được, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua, chạy tới hỏi biểu hiện vừa rồi của mình.
- Không phải những đạo sư của các ngươi đều đã dạy sao?
Lâm Dạ lộ ra vẻ kì lạ.
- Đương nhiên không giống, đạo sư dạy chính là lý luận, bây giờ chúng ta đang thiếu chính là thực hành, lần trước cùng ngươi tấn công Cá Voi U Linh, ta đã cảm giác kỹ xảo phòng ngự của mình tăng lên rất nhiều, hay lf ngươi dạy ta nửa đi?
- Nếu không được thì bái sư cũng được.
Hai tên cao lớn thô kệch đang dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Lâm Dạ, đó là một loại biểu hiện gọi là khát vọng.
Bởi vì trước đây bọn họ đều đã nếm được vị ngọt.
Trải qua trận chiến lần trước lĩnh ngộ được tầm quan trọng của can đảm, trình độ phòng ngự của bọn họ tiến bộ nhanh chóng giống như ngồi hỏa tiễn, thậm chí trổ hết tài năng trong tất cả học viên.
Điều này nếu đặt trước kia, bọn họ tuyệt đối không dám tưởng tượng.
Dù sao lúc trước bọn họ ở trong học viên nhiều lắm cũng tính là trung hạ lưu mà thôi.
- Bái sư thì thôi, ta cũng không có bản lĩnh đó.
Lâm Dạ khoát tay áo, trực tiếp từ chối bọn họ.
Có điều hắn vẫn quay đầu nhìn về phía một người trong đó:
- Bất Động Minh Vương là trường phái phòng ngự cực đoan, nhưng chiến đấu vừa rồi thân người máy có chút không ổn định, ta đề nghị sau khi trở về luyện tập thêm lực lượng chân dưới và eo.
Sau đó lại nhìn về phía một người khác:
- Tố chất thân thể của ngươi rất vững chắc, cơ bản khống chế không thành vấn đề, nhưng khi phòng ngự trọng tâm sẽ nghiêng sang phải và góc chắn không đúng, ngươi thuận tay trái đúng không?
- Hả? Lâm Dạ, ngươi ngay cả chuyện này cũng nhìn ra được à?
Học viên kinh hãi nói.
- Ừm, ta khá hiểu rõ đối với phát lực của cơ thể con người.
Lâm Dạ gật đầu.
- Bình thường thuận tay trái thì lực tay trái càng lớn, cho nên khi nhấc lá chắn lên cơ bản đều là tay phát lực, bả vai thì hầu như không dùng sức, điều này tạo thành điểm phát lực tay trên trái và tay phải không đồng đều, phải chú ý.
Một sát thủ đủ tư cách, việc đầu tiên cần làm là hiểu rõ cơ thể con người.
Bao gồm cả của riêng mình và những người khác.
Bởi vì chỉ có như vậy thì mới có thể khống chế bản thân hoàn mỹ, không lộ ra một tia sơ hở nào, còn có thể nhằm vào nhược điểm của kẻ thù tạo thành giết trong một kích.
Mặc dù thay đổi một cơ thể.
Nhưng kỹ xảo đã xâm nhập tận xương tủy, Lâm Dạ vẫn không quên chút nào.
Cũng chính là bởi vì có cái này làm chống đỡ, hắn mới có thể phán đoán chính xác điểm phát lực của đối phương như vậy, cũng sớm dự đoán ra.
Người máy chiến đấu tuy rằng không thể nhìn thấy thân thể thay đổi, nhưng thông qua động tác rất nhỏ hắn vẫn có thể đưa ra phán đoán chính xác.
Hơn nữa có loại năng lực cường đại như cường hóa cảm giác này phụ trợ, không nói đệ nhất thiên hạ, nhưng ít nhất trong cùng cấp bậc, người có thể thông qua kỹ xảo chiến đấu đánh thắng hắn tuyệt đối không nhiều lắm.
Nếu không ít nhất cũng có thể đồng quy vu tận.
- Ngay cả chuyện này mà ngươi cũng nhìn ra được, cảm ơn ngươi chỉ điểm!
- Thì ra là vấn đề sức mạnh chân dưới sao? Chẳng trách ta luôn cảm thấy khó chịu!
Hai người biết được khuyết điểm của bản thân chẳng những không nhụt chí, ngược lại kích động cảm ơn.
Lúc trước, bọn họ vẫn cảm thấy mình có vấn đề gì, nhưng bất kể tìm kiếm như thế nào, hoặc hỏi đạo sư vẫn không thể tìm được nguyên nhân cụ thể.
Bây giờ được Lâm Dạ chỉ điểm liển thấy thật đúng là có chuyện như vậy, nhất thời kinh ngạc, trong lòng sùng bái sâu hơn, thoáng cái biến thành người hâm mộ của Lâm Dạ.
- Được rồi, chiến đấu còn chưa kết thúc, tiếp tục tìm một thể biến dị tiếp theo đi.
Lâm Dạ không nói thêm gì, đứng dậy đi tới bên cạnh Thẩm Ngưng Ngọc.
Chờ cô niêm phong bộ vị hạch tâm của Báo Tuyết Băng Nguyên xong, hắn lập tức mang theo đội ngũ lần nữa chạy tới những nơi khác trên chiến trường, thu thập những hạch tâm Báo Tuyết khác.
…
Chớp mắt.
Buổi trưa đã đến.
Trải qua nửa ngày chiến đấu, bộ đội người máy cũng dần dần xâm nhập vào bên trong Thủy Tinh Sâm Lâm, cột băng xung quanh cũng bắt đầu trở nên càng ngày càng nhiều.
- Kỳ quái, các ngươi có cảm giác hình như nhiệt độ xung quanh cao hơn không?
Một tên phi công trong đội ngũ nghi hoặc nói.
- Nghe ngươi nói như vậy ta cũng cảm thấy, hình như đúng thật cao hơn rất nhiều.
- Không phải hình như mà trên máy đo nhiệt độ cho thấy tăng 10 độ!
- 10 độ? Đó không phải gần như là độ tan chảy của băng sao?
Các phi công kinh ngạc nhìn xung quanh, cuối cùng cảm thấy chỗ không thích hợp, đội ngũ lập tức trở nên xôn xao.
La Kình đang chỉ huy bộ đội nghe được báo cáo, nhất thời vẻ mặt thay đổi.
Hắn nhìn về phía xung quanh, phát hiện hình dạng cột băng nơi này lại giống nhau đến kỳ lạ, khúc xạ tất cả ánh mặt trời bên ngoài vào một chỗ.
- Những cột băng này có vấn đề, truyền lệnh đi xuống, tăng nhanh tốc độ lao ra khỏi rừng rậm!
Ầm ầm!!
Giống như là vì đáp lại lời nói của hắn, xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn, lượng lớn cột băng ầm ầm sụp đổ.
Va chạm kịch liệt ở trong rừng rậm nhấc lên một luồng khí lạnh khủng bố, cuốn về phía bọn họ!
Thay đổi xảy ra bất ngờ đã làm đảo lộn bước tiến của bộ đội người máy.
Bọn họ cũng không ngờ rằng cột băng trong rừng lại có thể thông qua phương thức tập trung ánh mặt trời tăng nhiệt độ mà thay đổi hình dạng.
Chờ bọn họ phát hiện ra thì đã quá muộn.
Lượng lớn cột băng dưới nhiệt độ cao hòa tan sụp đổ, trong một trận ầm ầm lớn nổ hóa thành luồng khí lạnh mạnh mẽ, đảo mắt đã trải rộng khắp trung tâm rừng rậm, ngay cả những Báo Tuyết Băng Nguyên kia cũng bị bao phủ trong nháy mắt, hoảng sợ chạy ra ngoài.