Máy Móc Toàn Cầu Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 320 - Chương 321 - Áo Giác Thần Kinh Thị Giác (2)

Chương 321 - Áo Giác Thần Kinh Thị Giác (2)
Chương 321 - Áo Giác Thần Kinh Thị Giác (2)

- Không tốt, mọi người cẩn thận phía sau, chúng ta bị vây quanh rồi!

Các đội ngũ vội vàng chuyển hướng, phân ra một đội ngũ ngăn cản sự tấn công của những xác chết khô phía sau.

Dưới sự giáp công hai mặt, áp lực phòng thủ của bọn họ đột nhiên tăng lên, không thể không lui trở về.

- Không được, có quá nhiều xác chết, căn bản không thể tới gần trí não bên kia!

Một người trong số họ lớn tiếng la hét, chém một xác chết khô xông lên thành hai đoạn.

Nhưng dù như vậy cũng không thể hoàn toàn chém giết, hai đoạn xác chết ngã xuống đất vẫn bò về phía bọn họ, thật giống như có lực lượng gì đó khống chế chúng vậy.

Càng đừng nói bên trong còn xen lẫn vô số người máy sinh vật, thoáng cái đã làm cho bọn họ thương vong nặng nề, phòng tuyến không ngừng co lại.

- Đại ca, các huynh đệ sắp không chịu nổi nữa, có muốn rút lui không?

Triệu Mãnh bên cạnh Lâm Dạ lo lắng hỏi.

Nhưng mà đợi một hồi, vẫn không đợi được Lâm Dạ đáp lại.

Quay đầu nhìn về phía sau, phát hiện Lâm Dạ đang nhắm nghiền hai mắt đang đứng tại chỗ cảm thụ cái gì đó.

Đúng vậy.

Ngay từ đầu Lâm Dạ cho rằng chỉ là ảo giác.

Nhưng khi tới gần trí não hắn lại phát hiện mình lại có thể cảm nhận được một luồng sóng não vô hình, đang âm thầm tiến vào trong đầu bọn họ trong vô tức.

Đợi đến khi hắn mở mắt lần nữa thì xác chết khô và người máy như thủy triều cũng theo đó biến mất, thật giống như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện.

Mà những bên cạnh người khác hắn giống như là đang mộng du, dùng vũ khí điên cuồng công kích xung quanh đường phố trống trải.

- Thì ra là như thế.

Lâm Dạ nỉ non tự nói, rốt cục biết rốt cuộc chỗ nào không đúng rồi.

Từ giây phút bọn họ bước vào khu 1 đã bị sóng não khuếch tán ảnh hưởng đến trí não, tất cả kẻ địch đều chỉ là thần kinh thị giác của bọn họ sinh ra ảo giác mà thôi.

Lúc này bọn họ vẫn dừng lại ở bên ngoài khu 1, căn bản chưa tiến vào bên trong, ngay cả tòa nhà và đường phố nhìn thấy dọc theo đường đi đều là giả.

Lại có thể làm cho hơn 100 ngàn người đồng thời lâm vào ảo giác.

Đây có phải là chỗ khủng bố của trí não không?

Lâm Dạ phục hồi tinh thần trong lòng cực kỳ chấn động, nào còn dám lãng phí thời gian, lập tức hét lớn:

- Đây là ảo giác! Hãy tỉnh táo lại cho ta!

Âm thanh vang dội xen lẫn một lực lượng nào đó, xuyên thấu qua loa phóng thanh trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ đội ngũ, làm cho mọi người trong lòng chấn động, hình ảnh trước mắt cũng dần dần mơ hồ tiêu tán, cuối cùng biến trở lại bộ dáng đường phố bên ngoài khu 1.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao những con quái vật và máy móc đột nhiên biến mất?

- Không phải vừa rồi còn có một đống xác chết khô xông lên sao?

- Kỳ quái, vết thương trên người ta sao lại không thấy đâu nữa?

- Chẳng lẽ đều là ảo giác?

Mọi người ngây người thì nhao nhao phản ứng lại, tất cả đều khiếp sợ mở to hai mắt.

Một số người thậm chí còn không hoàn hồn từ trong trận chiến kịch liệt vừa rồi, mờ mịt luống cuống nhìn xung quanh, cầm vũ khí trong tay vẫn duy trì tư thế công kích.

Nhưng mà người có thể tới nơi này thì thức tỉnh gen cơ bản đều đã đạt tới hơn 60%, sau khi tinh thần tập trung là rất nhanh thoát khỏi ảnh hưởng ảo giác, ánh mắt khôi phục thanh minh.

- Tất cả những chuyện này lại là ảo giác?

- Bắt đầu từ khi nào.

Mấy vị lãnh đạo khác hoảng sợ nhìn về xung quanh, có chút khó tin.

Bọn họ chiến đấu lâu như vậy nhưng lại chỉ là dậm chân tại chỗ mà thôi, ngoại trừ tòa nhà đường phố xung quanh bị nổ thành phế tích ra thì làm gì có bóng dáng kẻ địch nào?

Tất cả mọi người đều không ngờ rằng trí não Liên Bang lại thông qua phóng thích sóng não để quấy nhiễu thần kinh thị giác.

Càng làm bọn họ ngoài ý muốn chính là Lâm Dạ lại có thể nhìn thấu quấy nhiễu khủng bố như vậy, chỉ dựa vào một tiếng hô đã đánh thức bọn họ.

Cũng may có hắn nhắc nhở.

Bằng không chỉ sợ bọn họ còn bị nhốt trong ảo giác không biết gì, hậu quả kia chỉ nghĩ cũng cảm thấy đáng sợ.

- Mọi người cẩn thận một chút, bảo trì mười hai phần cảnh giác!

Một tên lãnh đạo trong đó lớn tiếng nói, cuối cùng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Trong một ít đội ngũ đều lấy ra thiết bị quấy nhiễu, làm quấy nhiễu sự truyền tải sóng điện của sinh vật, cuối cùng mới làm cho thế cục vững chắc lại.

Trải qua một vòng chỉnh đốn cẩn thận, lúc này toàn bộ đội ngũ mới xuất phát tiến sâu vào bên trong khu 1.

- Đại ca, sao ngươi phát hiện vừa rồi đều là giả?

Trên đường đi, Triệu Mãnh tiến lại gần.

Phải biết rằng gen của hắn đã thức tỉnh đến hơn 80%, đều cao hơn đại đa số người ở đây, nhưng vẫn không phát giác bất kỳ dị thường nào.

- Chờ ngươi thức tỉnh đến 100% sẽ biết.

Lâm Dạ liếc hắn một cái, thản nhiên nói.

- Ách coi như ta không hỏi.

Triệu Mãnh ngượng ngùng lui trở về.

Trong toàn bộ đội ngũ căn cứ, người biết độ thức tỉnh của Lâm Dạ cũng không nhiều, hắn chính là một trong số đó.

Đừng nói 100%, với tình huống hiện tại của hắn sợ là tiêm thêm 180 bình thuốc gen nữa cũng chưa chắc có thể đạt tới 90%, bởi vì đó đã là cực hạn của cơ thể con người.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn cam tâm tình nguyện làm việc dưới tay Lâm Dạ như vậy.

- Chú ý, lại có kẻ địch tới.

Lúc này, một tiếng hô vang lên trước đội ngũ.

Theo bọn họ xâm nhập vào thì trên đường phố cũng bắt đầu xuất hiện lượng lớn máy móc bạo động vây quanh bọn họ.

Nhưng mà so với bọn họ vừa rồi sinh ra ảo giác, số lượng máy móc này rõ ràng ít hơn rất nhiều, cũng không có xác chết khô lui tới.

Dưới hỏa lực hung mãnh áp chế thì rất nhanh bọn họ đã xử lý sạch sẽ, không ngừng tiến vào bên trong khu 1.

Nhưng mà không chờ bọn họ vui mừng quá lâu.

Tòa nhà xa xa bỗng nhiên “ầm ầm” một tiếng, từng mảnh từng mảnh sụp đổ.

Phía sau đại quân máy móc có một bóng đen thật lớn xuất hiện, chậm rãi tới gần bọn họ.

- Người máy chiến tranh!

- Sao nơi này có thể có người máy chiến tranh?

Trong đội ngũ la hét nổi lên xung quanh, nhìn bóng dáng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia.

Bình Luận (0)
Comment