Máy Móc Toàn Cầu Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 47 - Chương 47 - Người Thế Mạng

Chương 47 - Người Thế Mạng
Chương 47 - Người Thế Mạng

Vương Báo Tử vẫn tiếp tục tìm kiếm.

Bởi vì Lâm Dạ mất tích làm cho bọn họ cơ bản đã xác định hắn chính là hung thủ giết chết Chu Hiền, càng tăng cường lực lượng lục soát ở xung quanh khu vực bãi rác.

Làm cho toàn bộ khu vực bãi rác trở nên hoảng loạn, mọi người đều cảm thấy nguy hiểm.

Tuy nhiên, thật đáng tiếc.

Từ ban ngày lục soát đến buổi chiều bọn họ đều không thể tìm được tung tích của Lâm Dạ, thậm chí ngay cả phương hướng chạy trốn của hắn cũng không biết.

- Rác rưởi! Ngay cả một người cũng không tìm thấy, ta nuôi các ngươi làm ăn được gì!

Trong chỗ ở của Vương Báo Tử vang lên một tiếng gầm gừ phẫn nộ, đồng thời còn kèm theo một trận âm thanh đồ vật vỡ vụn.

Vương Báo Tử đứng trong phòng âm trầm nhìn mấy thủ hạ trở về báo cáo.

- Lão đại, chúng ta đã lục soát toàn bộ khu vực này, cũng đã phong tỏa con đường duy nhất vào nội thành nhưng tiểu tử kia giống như là biến mất, một chút tung tích cũng không tra được.

Mấy thủ hạ câm như hến, thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên một chút.

Vương Báo Tử trầm mặc không nói, đi tới đi lui trong phòng, ánh mắt của hắn thâm trầm đến đáng sợ.

Đối với hắn thì thủ hạ sống chết thật ra không quá quan trọng.

Hắn không hy vọng nhìn thấy chỉ là chuyện này mang đến ảnh hưởng mà thôi.

Thủ hạ bị giết lâu như vậy mà ngay cả hung thủ cũng không tìm được, điều này không thể nghi ngờ sẽ ảnh hưởng đến uy tín hắn đã dựng từ lâu, hiện tại rất nhiều người đang chờ xem hắn bị chê cười.

Một khi uy tín hoàn toàn không có thì hắn còn thống trị khu vực này như thế nào? Làm sao trấn trụ đám thế lực khác kia nhìn chằm chằm như hổ rình mồi?

- Tìm, lại phái người mở rộng phạm vi tìm kiếm, ta không tin một mình hắn có thể trốn đến nơi nào!

- Vâng! Chúng ta sẽ đi sắp xếp ngay!

Mấy thủ hạ như được đại xá vội vàng đứng dậy chạy trốn khỏi chỗ ở.

Trong nháy mắt, trong phòng trở nên an tĩnh lại, chỉ còn lại Vương Báo Tử và người đàn ông đeo kính.

- Ngươi cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?

Vương Báo Tử một lần nữa ngồi trở lại ghế thái sư, thản nhiên hỏi.

Lúc này trên mặt hắn đã không còn hàn ý vừa rồi, mà là vẻ mặt bình tĩnh thật giống như người vừa mới nổi giận không phải là hắn.

- Rất đơn giản.

Người đàn ông đeo kính đẩy khung kính, khóe miệng hơi nhếch lên:

- Những gì chúng ta cần bây giờ, chỉ là một “hung thủ” mà thôi, về phần hung thủ này là ai thật ra cũng không quan trọng.

- Ồ?

Vương Báo Tử nhướng mày nhìn hắn một cái.

Lập tức hắn đột nhiên nở nụ cười chậm rãi buông chén trà trong tay xuống.

- Quả nhiên vẫn là ngươi hiểu rõ ta nhất, nếu đã như vậy thì chuyện này giao cho ngươi đi làm đi, nhưng mà tiểu tử kia vẫn không thể buông tha, người của Vương Báo Tử ta không phải ai cũng có thể động vào!

Hàn quang trong mắt Vương Báo Tử hiện lên, giống như như đâm thủng không khí.

Người đàn ông đeo kính hơi gật đầu, xoay người đi ra ngoài cửa.

- Nghe nói chưa? Người lúc trước giết chết thủ hạ Vương Báo Tử đã bị bắt được, thi thể của người đó đã bị treo ở trên núi rác.

- Hả? Tìm thấy nhanh như vậy à? Không phải nói là đã trốn thoát rồi sao?

- Hình như là bắt được trên đường đi nội thành, bị đánh một cái huyết nhục mơ hồ, thật sự quá thảm.

- Suỵt! Nhỏ giọng một chút, cẩn thận bị người của Vương Báo Tử nghe được.

Vào ban đêm, trong bãi rác nơi màn đêm buông xuống cư dân liên tục nói chuyện và bàn tán.

Chỉ một buổi chiều, tin tức hung thủ giết chết Chu Hiền bị bắt được lan truyền khắp khu vực, rất nhiều người đều biết được chuyện này.

Những lời nói vốn còn bất lợi với Vương Báo Tử cũng vào giờ khắc này biến mất hầu như không còn, không ai dám nghi ngờ năng lực của hắn nữa.

Lâm Dạ ẩn nấp trong bóng tối nghe những lời bàn tán này thì cau mày.

Hắn cũng không cho rằng Vương Báo Tử sẽ ngốc đến mức nhận nhầm người, nhận nhầm người thành hắn mà bắt lấy.

Nói cách khác thì ai đó đã trở thành cừu con thế mạng cho hắn.

Cũng bởi vì không thể bắt được hắn, một sinh mệnh tươi sống cứ như vậy bị hãm hại thảm hại, đám người kia quả nhiên là dùng mọi cách còn tàn bạo hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều.

Mạng người như heo chó đây mới là bộ dáng chân thật của thời đại mạt thế.

- Đi thôi, nên về ngủ rồi.

Theo đêm khuya đến, mọi người đang nghị luận rốt cục cũng mệt mỏi, nhao nhao cáo biệt lẫn nhau, chạy về chỗ ở mình xây dựng bên cạnh núi rác.

Trong nháy mắt, toàn bộ khu vực bãi rác rơi vào một mảnh tĩnh mịch chỉ có vài tiếng chó sủa mơ hồ.

Lâm Dạ thừa dịp bóng đêm lặng lẽ đến gần vị trí chỗ ở của Vương Báo Tử, quả nhiên hắn nhìn thấy một thi thể treo lơ lửng, máu thịt mơ hồ, bị đánh không ra hình dạng ở bên ngoài núi rác.

Bình Luận (0)
Comment