Hình như vừa rồi hắn cũng chưa có xếp hàng ở điểm chiêu mộ này.
Không giống với những điểm chiêu mộ của bộ đội khác, người trước mặt điểm chiêu mộ này có thể nói là ít đến đáng thương, thậm chí ngay cả người phụ trách cũng chỉ có ba người.
Chần chờ một lát, hắn rốt cục vẫn nhấc chân đi tới trước mặt điểm chiêu mộ, cuối cùng cũng thấy rõ hai chữ “hậu cần” được ghi trên chiêu mộ.
Thì ra là bộ đội hậu cần, khó trách không có người hỏi thăm.
Lâm Dạ nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.
Nhưng suy nghĩ một chút vẫn nhìn về phía người phụ trách bên cạnh.
- Các người còn tuyển người hay không?
- Tuyển, ngươi muốn báo danh à?
Hán tử đầu trọc đang ngồi một bên tra cứu tư liệu nhìn hắn có chút kinh ngạc.
Sau đó chỉ vào dụng cụ bên cạnh nói:
- Đứng lên đó trước đi.
Lâm Dạ theo chỉ thị của hắn quét một chút, trên giao diện ngay sau đó xuất hiện thông tin cơ bản của hắn.
Giống như các đội khác, sau khi nhìn thấy tư liệu của hắn, lông mày của người đàn ông hơi nhíu lại đưa tay sờ cằm.
- Ừm 12%, cái này có thể hơi thấp đi đến khu vực biến dị thì sẽ rất nguy hiểm, chỉ sợ chúng ta không có cách nào nhận ngươi.
- Không được sao?
Lâm Dạ thở dài một tiếng, tuy hắn đã sớm có dự liệu đối với việc này nhưng vẫn có chút thất vọng.
Xem ra hắn chỉ có thể về tăng mức độ thức tỉnh gen, sau đó chờ chiến dịch tiêu diệt lần sau.
Nghĩ tới đây thì hắn chậm rãi xoay người chuẩn bị rời khỏi.
- Tiểu huynh đệ, ngươi thật sự muốn đi khu vực biến dị à?
Nhưng không ngờ, lúc này lại có một giọng nữ nhân ôn hòa đột nhiên vang lên.
Lâm Dạ theo danh vọng nhìn lại, phát hiện chính là người phụ nữ duy nhất trong ba người phụ trách, đang dùng ánh mắt dò hỏi nhìn hắn.
- Nếu như có thể, ta muốn đi.
Lâm Dạ nghiêm túc nói.
- Nếu đã như vậy, vậy thì thu hắn đi, dù sao cũng còn rất nhiều vị trí.
- Ngươi chắc chắn chứ?
Hán tử đầu trọc kinh ngạc quay đầu lại, sau khi nhìn thấy ánh mắt đối phương không giống như là nói giỡn thì nhất thời nhún vai:
- Được rồi, ngươi nói thu thì thu, dù sao thì hôm nay chúng ta cũng không tuyển được mấy người.
Nói xong, hắn xoay người lại nhìn Lâm Dạ:
- Tiểu tử, vận khí của ngươi không tệ, Hồng tỷ của chúng ta nói muốn thu ngươi, ngươi lại đây đăng ký đi.
Thanh niên bên cạnh nghe vậy cũng tiến lại gần, nhìn thoáng qua tư liệu của Lâm Dạ.
- Phải không? Vừa mới trưởng thành, hơn nữa còn là Kỵ Sĩ Hắc Phong, đây không phải giống như Hồng tỷ và đệ đệ của cô ấy à?
- Khụ khụ.
Hắn vừa nói được một nửa đã bị hai tiếng ho khan của hán tử đầu trọc cắt đứt, quay đầu nháy mắt với hắn.
Thanh niên thấy thế nhất thời phản ứng, vội vàng ngậm miệng lại, có chút chột dạ nhìn thoáng qua phương hướng của Hồng tỷ, giống như không cẩn thận nhắc tới đề tài gì không nên nói.
Trong lòng Lâm Dạ nghi hoặc, nhưng hắn cũng không tiện hỏi nhiều.
Hắn ngay lập tức đến phía trước và bắt đầu điền thông tin để đăng ký.
Đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng cũng có đội ngũ nguyện ý thu hắn, tuy rằng chỉ là bộ đội hậu cần không được ưa chuộng nhất nhưng tốt xấu gì cũng có thể xuất phát cùng bộ đội.
- Không biết lần này có thể làm cho gen của ta thức tỉnh đến mức nào.
Lần trước, khi Lâm Dạ tiêm thuốc cải tạo gen trình độ thức tỉnh gen của hắn đã tăng lên tổng cộng 2%, hiện giờ tiêm lần thứ hai làm cho trong lòng hắn không khỏi có chút chờ mong.
Bởi vì chỉ cần đạt tới hơn 15% là hắn có thể tải lên hạch tâm “Bất Tử Nguyên Tuyền” vừa mới có được, tăng lên rất nhiều tính năng của người máy.
Nhưng mà hắn cũng biết điều này là không thể nào.
Bởi vì độ thức tỉnh gen của con người càng đến cuối cùng càng khó tăng lên, thuốc cải tạo gen số 1 là loại cơ bản nhất, nhưng dù sao thì hiệu quả dược liệu vẫn có hạn, có thể lấy được 1% bảo đảm cũng đã cực kỳ không tệ rồi.
Nghĩ xong, Lâm Dạ chậm rãi cầm lấy ống thuốc.
Cắn răng một cái, trực tiếp đâm vào cánh tay rót chất lỏng màu đỏ vào trong cơ thể.
Ngay khi chất lỏng chạm vào máu, một luồng năng lượng mãnh liệt như muốn nổ tung trong cơ thể hắn, điên cuồng chảy khắp toàn thân của hắn.
Cho dù Lâm Dạ đã chuẩn bị tâm lý tốt nhưng cơn đau nhức xuất phát từ gen kia vẫn khiến cả người hắn run rẩy, gân xanh nổi lên giống như như thân thể đều bị xé rách.
Chỉ kiên trì hơn lần trước vài giây mà đã làm cho hai mắt hắn tối sầm, hoàn toàn ngất xỉu trên giường, không biết gì nữa.
Một đêm trôi qua.
Khi Lâm Dạ thức dậy đã là sáng ngày hôm sau, một tia nắng mặt trời chiếu vào phòng thông qua các khe hở của rèm cửa.
Cảm nhận được nhiệt độ từ mặt trời, Lâm Dạ mơ hồ chợt bừng tỉnh ,vội vàng ngồi bật dậy khỏi giường nhìn thoáng qua thời gian.
【6:27】
Cách thời gian bộ đội người máy xuất phát chỉ còn khoảng nửa giờ.
Hắn đã ngủ mê man lâu như vậy rồi à?
Nào còn dám lãng phí thời gian, hắn lập tức đứng lên mặc quần áo rồi vội vàng rời khỏi phòng, chạy về phía thang máy ở cuối hành lang.
- Mau mau, đội ngũ sắp xuất phát rồi, nếu còn không đi nữa thì sẽ muộn mất!
Lúc này, cánh cửa phòng bên cạnh cũng mở ra, từ bên trong có mấy bóng người chạy ra, bọn hắn cũng giống như Lâm Dạ, vẻ mặt cực kỳ lo lắng, thậm chí có người vừa chạy vừa mặc quần, miệng vừa hùng hổ nói.
- Mẹ kiếp, ai bảo tối hôm qua các ngươi chơi trễ như vậy chứ, kết quả là tất cả đều ngủ quên.
- Ngươi nói mà không biết xấu hổ à, người chơi hăng hái nhất chính là ngươi đấy!
- Đừng nói nhảm nữa, nhất định phải chạy tới đó trước 7 giờ mới được!
Rất hiển nhiên, những người này cũng giống như Lâm Dạ, là phi công chuẩn bị xuất phát đi khu vực biến dị với bộ đội Liên Bang.
May mắn khách sạn này cách khu thành Bắc không xa, nếu như điều khiển người máy thì chắc nửa giờ là có thể miễn cưỡng chạy tới.
Nghĩ đến mình không quá quen thuộc đường đi ở đây, Lâm Dạ lập tức yên lặng đuổi theo mấy người cùng bọn họ tiến vào trong thang máy.
- Huynh đệ, ngươi cũng muốn đi hội hợp với bộ đội?
Bên cạnh một gã mập mạp đang mặc quần áo cũng không cảm thấy xấu hổ, chào hỏi Lâm Dạ.
- Ừm, ta ngủ quên, không biết có thể bắt kịp hay không.
Lâm Dạ có chút xấu hổ nói.