Vèo vèo!
Lâm Dạ và Thẩm Ngưng Ngọc vừa tới gần Dây Leo Bất Tử thì đột nhiên một cây mây khô héo phá không dữ dội lao về hướng bọn họ.
Đồng thời dưới chân lại là mấy cây mây quấn về phía thân máy.
- Tìm cơ hội công kích bản thể.
Lâm Dạ hét lớn một tiếng, nâng lá chắn trong tay Kỵ Sĩ Hắc Phong lên, chuẩn xác ngăn cản tấn công từ mặt đất, đồng thời một kiếm bổ về phía dây mây chính diện, đánh nó lui về.
Thật là cứng!
Cảm nhận được lực phản chấn từ Trọng Kiếm Dung Nham truyền tới, Lâm Dạ âm thầm kinh hãi.
Quả nhiên không hổ là một trong những sinh vật có lực phòng ngự ưu tú nhất, cho dù độ biến dị chỉ có 15% thì cũng cứng hơn Sâu Biến Dị có độ biến dị 16% rất nhiều.
Kỵ Sĩ Hắc Phong của hắn một kích tấn công chính diện cũng không thể nào chặt đứt dây mây.
- Giao cho ta đi!
Âm thanh của Thẩm Ngưng Ngọc truyền đến, dưới sự khống chế của cô, Ám Dạ Yêu Cơ giống như u hồn quỷ mị không ngừng xuyên qua dây leo, điên cuồng lắc lư, đảo mắt đã đi tới trước mặt bản thể Dây Leo Bất Tử.
- Phốc!
Hàn quang hiện lên, quang nhận sắc bén cắt ra rễ xúc tu Dây Leo Bất Tử làm cho nó thoáng cái đã giảm bớt tám điểm sinh mệnh.
Dây Leo Bất Tử đau đớn phát ra một tiếng gào thét thảm thiết chói tai.
Tiếp đó, rễ của nó cắm vào mặt đất, trải qua một trận nhúc nhích thì điểm sinh mệnh bổng hiện trên giao diện thăm dò lại khôi phục lại từng điểm một.
Vẻ mặt Thẩm Ngưng Ngọc khẽ biến muốn lật thân người máy ra tay lần nữa.
Nhưng trước mặt cô lại là dây leo điên cuồng vung lên vây quanh cô từ bốn phương tám hướng.
Lâm Dạ lập tức bước lên cầm lá chắn chặn trước mặt cô, trong một tiếng va chạm “phanh” chấn lui toàn bộ dây mây.
-1
-1
-1
Dây Leo Bất Tử bị lực phản chấn hơi ngửa ra sau, chỉ tạo thành 3 điểm sát thương, mặc dù ít đến đáng thương nhưng đã thành công làm cho bản thể của nó bại lộ ra ngoài.
Cơ hội tuyệt vời!
Ánh mắt của Thẩm Ngưng Ngọc trong buồng lái trầm xuống, động cơ đẩy dưới chân bộc phát, lấy một góc độ quán tính phản vật lý lần nữa lướt qua Kỵ Sĩ Hắc Phong, hàn quang chợt lóe lên.
Xẹt xẹt!
Một sợi dây leo bị cô chém đứt, trực tiếp tách ra khỏi bản thể rơi xuống đất, điểm sinh mệnh lần thứ hai giảm xuống 8 điểm.
Dây Leo Bất Tử thiếu một dây leo làm cho khả năng công kích và năng lực khôi phục của nó suy yếu đi rất nhiều, rốt cục áp lực của hai người cũng giảm xuống không ít.
Hai người phối hợp với nhau dần dần cũng áp chế nó xuống, không ngừng làm suy yếu sinh mệnh của nó.
Sự phối hợp thân mật nhịp nhàng đó nhất thời khiến cho tân sinh học viện Người Máy khác nhao nhao ghé mắt.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không ngờ Thẩm Ngưng Ngọc lại hợp tác với người khác?
- Ta không hoa mắt chứ?
- Người điều khiển Kỵ Sĩ Hắc Phong kia là ai?
- Sao ta lại cảm giác như đã gặp hắn ở đâu vậy?
Âm thanh khó tin không ngừng vang lên trong đội ngũ giống như nhìn thấy hình ảnh kỳ lạ nhất trên đời này vậy.
Phải biết rằng Thẩm Ngưng Ngọc là con gái của Tổng tư lệnh, bình thường vẫn luôn là bộ dáng cách người xa ngàn dặm, ngoại trừ vài bằng hữu ra thì cơ bản rất ít khi cho vẻ mặt người khác tốt chứ đừng nói là cùng nhau hành động.
Nhưng bây giờ, cô lại sóng vai chiến đấu với người khác, hơn nữa thoạt nhìn còn cực kỳ thân mật làm cho bọn họ đều không nhịn được kinh ngạc, tất cả đều đang suy đoán thân phận của người điều khiển Kỵ Sĩ Hắc Phong kia.
- Lão Tiêu ngươi mau xem! Có vẻ như đó là tên dẫn đầu!
Lúc này, Trương Đào đang ở phía sau bổ sung năng lượng cũng chú ý tới tình huống bên ngoài, hướng người bên cạnh lớn tiếng hô to.
Lão Tiêu ở bên cạnh nghe vậy đột nhiên đứng dậy nhìn về phía Lâm Dạ.
- Thật sự là hắn, sao hắn lại ở đây?
Là fan trung thành của Lâm Dạ nên hai người tự nhiên thoáng cái đã nhận ra người máy của Lâm Dạ và phong cách chiến đấu của hắn, nhất thời vui mừng khôn xiết.
Không ngờ lại bọn họ tìm người lâu như vậy lại gặp phải ở loại nơi này, lần này nói cái gì cũng phải qua làm quen một chút mới được.
- Chờ một chút.
Lão Tiêu đột nhiên lên tiếng ngăn Trương Đào lại:
- Ngươi xem người máy bên cạnh hắn sẽ không phải là Ám Dạ Yêu Cơ của Thẩm Ngưng Ngọc chứ?
- Phải không? Hình như thật đúng là nó, mà sao hai người bọn họ lại ở cùng một chỗ chứ?
Trương Đào dừng bước, vẻ mặt giống như gặp quỷ.
Lão Tiêu suy nghĩ một lát, lúc này mới nói:
- Trước tiên nhìn tình huống rồi nói sau ,hiện tại qua bên kia thì quá nguy hiểm.
- Ách, cũng đúng.
Trương Đào nhìn thoáng qua bồn phía khắp nơi đều là sinh vật biến dị và mấy gốc Dây Leo Bất Tử trung cấp đang bị vây công ở xa xa, hắn rụt cổ lại lại điều khiển người máy lui về.
【Điểm đóng góp: 21655】
Cuối cùng cũng chết.
Lâm Dạ ở trong buồng lái nhìn thi thể khổng lồ của Dây Leo Bất Tử, thở dài một hơi.
Loại quái vật này phòng ngự thật sự quá cao so với Sâu Biến Dị, quả thực còn khó xử lý hơn, khó trách trên sàn giao dịch hiếm thấy như vậy.
- Cảm ơn.
Quay đầu nói với Thẩm Ngưng Ngọc một câu, sau đó hắn lập tức gia tăng năng lượng lập tức khiêng thi thể lên nhanh chóng lui về phía sau.
- Không cần.
Thẩm Ngưng Ngọc mỉm cười cũng cùng nhau rút lui.
Cô có thể cảm thấy Lâm Dạ cũng không bài xích cô như lúc trước nữa, cũng không cố ý giấu giếm thân phận của mình nữa.
Mặc dù chỉ là một sự thay đổi nhỏ nhưng cô vẫn rất hạnh phúc.
- Đúng rồi.
Cô đột nhiên nghĩ về một cái gì đó:
- Ngươi không phải đang ở bãi rác bên kia sao? Sao ngươi có thể chạy đến nơi xa như vậy?
- Kiếm tiền.
Lâm Dạ chỉ đơn giản trả lời hai chữ.
Thẩm Ngưng Ngọc nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên lâm vào trầm mặc.
Thật vậy.
Lý do khu hạ tầng tham gia chiến đấu chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Hắn ta vì để tồn tại mà phải đến một nơi nguy hiểm như vậy?
Bọn họ đến từ khu thượng tầng từ nhỏ được hưởng lượng lớn tài nguyên, bên cạnh còn có đạo sư đi cùng, so sánh ra thìquả thực chính là đóa hoa trong nhà kính, căn bản không cảm nhận được sự tàn khốc trong đó.