Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!?

Chương 101

Trúc Ẩn Trần: "Cũng tạm.""Chỉ là tạm thôi sao?" Túc Ly nhìn y, nửa cười nửa không, vai run lên khiến áo mở rộng thêm một chút.

Giọng nói của Trúc Ẩn Trần không chút biến động, như một quan chức kiểm tra chất lượng đang đánh giá xem một món đồ có đạt tiêu chuẩn hay không: "Cố gắng lắm mới đủ tiêu chuẩn để chiếm lấy danh hiệu vong thê của ta."

Không thể không nói, con người sẽ bao dung với những thứ đẹp đẽ. Nếu Túc Ly xấu xí đến mức không thể chịu nổi, giống như một con cóc, y chắc đã không thể nhịn nổi đến bây giờ, dù có mối đe dọa từ thế giới khác, y cũng sẽ giải quyết kẻ dòm ngó mình trước.

Sức mạnh, vẻ đẹp, sự thông minh, thậm chí nguy hiểm và tà ác, đều là những sức hấp dẫn vô cùng mạnh mẽ.

Nếu Túc Ly an toàn hơn một chút, tu vi yếu hơn một chút, khiến Trúc Ẩn Trần cảm thấy có thể kiểm soát được, y có thể sẽ thử chấp nhận có một người bạn đời như vậy, kiểm soát người đó trong tay mình, từng chút một thay đổi hắn.

Tuy nhiên, nếu như vậy, Túc Ly có lẽ đã chết dưới kiếm của y từ lâu rồi.

Túc Ly thể cải tà quy chính là một trò cười lớn.

Không có gì là "nếu như", không cần phải nghĩ nhiều.

Trúc Ẩn Trần thu lại những ý nghĩ không thực tế đột nhiên xuất hiện, còn Túc Ly thì không hề thu liễm.

"Huyền Cầm, em thực sự không có chút ham muốn nào với ta sao? Là con người ai cũng có ham muốn, tại sao không thử với ta?"

Túc Ly giống như một tên trộm đã nhìn chăm chú vào một bảo vật trong tủ kính kín trong một thời gian dài, cuối cùng hôm nay phát hiện ra một khe hở trên lớp kính đó, hứng thú bắt đầu thử mở ra khe hở ấy, lấy bảo vật bên trong, hoặc tự mình chui vào.

"Chúng ta là đạo lữ danh chính ngôn thuận."

Trúc Ẩn Trần nhìn hắn, một lúc sau đột nhiên phát ra một tiếng cười nhẹ đầy ý nghĩa: "Được thôi."

Mắt Túc Ly mở to ra một chút, hiếm khi ngây người trong một khoảnh khắc. Bị từ chối nhiều lần, đột nhiên nghe người đồng ý, cảm giác rất không thật.

Đuôi rắn ở cổ tay của Trúc Ẩn Trầnđã bắt đầu cựa quậy, cọ sát vào làn da trên cổ tay y.

Không đợi Túc Ly hồi thần sau hưng phấn, nghe thấy nam tử trước mặt lạnh như băng nói bằng giọng không chút cảm xúc: "Chỉ cần ngươi nguyện ý ngoan ngoãn nằm xuống, mở chân ra chờ ta."

"Túc Ly, người nói đúng, là con người ai cũng có ham muốn, ta cũng là nam tử, ngươi dụ dỗ ta như vậy..."

Ánh mắt Trúc Ẩn Trần đảo qua toàn thân hắn, hạ giọng chậm rãi nói từng chữ: "Thực sự rất... kích thích."

Mắt Túc Ly tối sầm lại, đột nhiên cười, khóe miệng kéo ra một nụ cười đầy thâm ý, đuôi rắn quấn quanh cổ tay Trúc Ẩn Trần kéo tay hắn đến vùng bụng mình, đưa tay vào trong áo ngủ di chuyển.

"Huyền Cầm muốn đè ta? Vậy thì, cứ thử xem, chuyện này, ai có bản lĩnh thì làm."

Một bàn tay trắng bệch đặt lên vai Trúc Ẩn Trần, như một lời mời gọi, như một sự khiêu khích.

Trúc Ẩn Trần nhìn khuôn mặt đầy mê hoặc và thách thức của hắn, không tự chủ được cúi đầu xuống, trong khoảnh khắc lưỡi rắn lóe lên giữa hai cánh môi.

Lưỡi rắn?

Đầu óc ngay lập tức trở nên tỉnh táo, những ý nghĩ bị khơi gợi từng bước bị đè xuống, lưỡi rắn... y còn chưa đến mức khẩu vị nặng như vậy.

Y vừa mới định thử hôn Túc Ly thật, có phải bị trúng tà rồi không?

Túc Ly luôn chú ý đến y, tự nhiên không bỏ qua được sự thay đổi biểu cảm trong khoảnh khắc đó, tay đặt trên vai Trúc Ẩn Trần đột nhiên dùng lực kéo người về phía mình, thân mình nghiêng về phía trước chủ động bắt lấy đôi môi lạnh lùng kia.

Lưỡi rắn dài nhỏ xông vào, linh hoạt quấn lấy miếng thịt mềm trong miệng đối phương, khiêu khích, vặn vẹo, tuỳ ý quét qua từng vùng nhạy cảm trong khoang miệng, thậm chí còn có ý đồ chui vào cổ họng.

Cảm giác bị xâm nhập sâu vào cổ họng lập tức khiến Trúc Ẩn Trần da đầu phát ngứa, đầu lưỡi nhấc lên chống lại hàm trên, răng khép lại cắn mạnh, đuổi cái lưỡi rắn đang làm loạn kia đi.

Huyết mạch phân thân của băng Long có hàm răng vô cùng sắc nhọn, lưỡi rắn xâm nhập quá sâu, không kịp rút lại bị cắn đứt một đoạn, trong miệng Trúc Ẩn Trần hóa thành một làn ma khí, vẫn cố gắng chui vào cơ thể y.

Trúc Ẩn Trần mặt lạnh, dùng linh lực đẩy ma khí đó ra, trước khi nó quay lại bản thể, vài đạo kiếm quang xé qua, ma khí bị tiêu diệt trong không trung, hai người cũng tách ra ngay lập tức.

Túc Ly còn chưa hết thòm thèm cười nói: "Huyền Cầm, ngay cả hôn em cũng vụng về như vậy, quá trình vẫn nên để ta, ta nhất định sẽ khiến em, cảm nhận được cực lạc là như thế nào."

Ánh mắt rồng lạnh lùng lóe lên, cảm giác tê dại trên lưỡi vẫn chưa tan hết, y nén nhịp thở rối loạn, giơ cánh tay dùng mu bàn tay lau khóe miệng.

"Ngươi yêu ta?"

Túc Ly không chút do dự đáp: "Tất nhiên."

Trúc Ẩn Trần: "Vậy tại sao không muốn, tình yêu của ngươi nông cạn thế sao?"

Không muốn cùng y chết chung, cũng không muốn nhường vị trí cho y, không muốn chịu thiệt chút nào, ma quỷ gian xảo lại tham lam, ngay cả tình yêu cũng khắc sâu chữ "cướp đoạt."

Túc Ly hỏi ngược lại: "Huyền Cầm, em sẽ vì ngủ với ai đó mà mềm lòng sao?"

Không đợi Trúc Ẩn Trần mở miệng, Túc Ly chắc chắn nói: "Để ta trả lời thay em, em sẽ không."

"Đối với người khác có thể còn chút lòng trắc ẩn, đối với ta, em chỉ sau khi ngủ xong sẽ trào phúng trong lòng, nhìn đi, Túc Ly hắn cũng chỉ có như vậy."

"Huyền Cầm à, trái tim em, vô tình lắm, người không theo kịp em sẽ bị em bỏ lại phía sau, người em quan tâm sẽ được đặt trong khu vườn em chuẩn bị kỹ lưỡng, người không quan tâm thì em chẳng thèm nhìn lấy một cái, không ai có thể lay động được quyết định của em."

Trúc Ẩn Trần nghe như gió thổi qua tai, lạnh lùng nhìn hắn diễn thuyết, xem hắn có thể nói gì.

Túc Ly rũ mắt có chút phiền não, cuối cùng như không chịu nổi nữa cười lên, trơ trẽn phơi bày dục vọng đầy tính công kích.

"Được thôi, ta chỉ muốn chiếm lấy em, xâm phạm em, phá vỡ vẻ mặt bình tĩnh của em, xem em dưới thân ta sẽ rối loạn thế nào."

Hắn chỉ muốn dẫn dắt dục vọng của người này, trong thế giới của ma không có hai chữ nhượng bộ.

"Sớm muộn gì cũng có một ngày..."

Trúc Ẩn Trần thành thạo tặng cho hắn một đạo kiếm khí: "Cứ từ từ mơ giữa ban ngày của ngươi đi."

- --

Nơi khác trong ảo cảnh.

Trúc Ẩn Trần giơ một tay lên ngang với chân mày, che mắt: "Ta đã nói gì với Túc Ly?"

Y thực sự đã nói mình muốn đè hắn, còn nói cảm thấy hắn rất đáng... đúng là có chút, nhưng tại sao y lại nói ra những lời đó.

Vốn dĩ tên ma đó không yên tĩnh, giờ sợ rằng sẽ điên cuồng hơn.

Tuy nhiên, nếu thực sự đè Túc Ly xuống dưới...

Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, dục vọng xấu xa trong bản chất con người lập tức hoạt động.

Một chút, có vẻ như đã hiểu được cảm giác của Túc Ly, thật sự là...

Khiến cho người ta dâng lên máu nóng, mất đi lý trí, kích thích đến mức khó có thể diễn tả bằng lời.

Không liên quan đến tình cảm, đó là một loại ham muốn thuần túy, muốn thấy kẻ mạnh gục ngã, muốn đè bẹp đối thủ.

Không có chút tình cảm nào, chỉ có sự đối kháng quyết liệt, chiến đấu đến cùng, cho đến khi một bên thất bại, kẻ chiến thắng hưởng thành quả, kẻ thua trở thành thức ăn trên bàn.

Hô——

Thật là...

"Hàn Trúc, quốc sư khi nào trở về... Ngươi sao vậy?"

Tô Vân Kỳ vừa bước vào cửa đã thấy Trúc Ẩn Trần ngồi trên ghế gỗ phía sau bàn, một tay ấn lên trán như đang ấn vào thái dương, dường như có chút không thoải mái.

"Mấy ngày này đã làm phiền ngươi rồi, mệt thì nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm khó cơ thể mình."

Trúc Ẩn Trần hạ tay xuống, gương mặt lặng lẽ che giấu bối rối mơ hồ trong lòng: "Ta không sao."

"Thật chứ?"

Tô Vân Kỳ nghi hoặc nhìn y, tỉ mỉ quan sát biểu cảm của y, đôi mắt cáo sắc bén nhận ra sự khác thường nhỏ bé, muốn phân biệt thêm, người trước mắt đã hoàn toàn trở lại vẻ thanh thản thường ngày, lạnh lùng tách biệt, dường như cách biệt với cả thế giới bằng một lớp màn.

"Ừ." Trúc Ẩn Trần gật đầu, chuyển chủ đề: "Quốc sư nhất định sẽ trở về vào ngày đại điển tế trời, điện hạ yên tâm."

"A Tử thế nào rồi?"

Mấy ngày trước, nhiệm vụ thứ hai đã hoàn thành, mặc dù sát thủ đến ám sát Thượng Quan Túy, tiện thể có hai kẻ ra tay với Tô Vân Kỳ bọn họ.

Trúc Ẩn Trần vừa bảo vệ Thượng Quan Túy, vừa quan sát động tĩnh bên kia, nghĩ rằng con cá đó cũng có võ lực, xem hắn có ra tay bộc lộ võ công không.

Kết quả, chỉ thấy một màn bi kịch mỹ nam yếu đuối liều mình chắn kiếm cho công chúa.

Trúc Ẩn Trần nhìn thấy vết thương của hắn biết ngay người này tuyệt đối là cố ý, không có một chút nào bị thương vào chỗ hiểm, giấu kỹ thân phận, còn lừa được sự quan tâm của sư muội.

Nhìn con cá yếu đuối nằm trong vòng tay của Tô Vân Kỳ, Trúc Ẩn Trần rất muốn thêm một kiếm để hoàn thành vết thương nặng của hắn.

Tô Vân Kỳ: "Sau khi uống đan dược ngươi đưa, đã tốt hơn nhiều rồi, Hàn Trúc, có chuyện này ngươi hãy thành thật nói với ta."

Trúc Ẩn Trần: "Chuyện gì?"

Ánh mắt của công chúa đã bắt đầu mang dáng vẻ uy nghi, hai tay chống lên bàn gỗ trước mặt Trúc Ẩn Trần, sắc bén nhìn y.

"Quốc sư không thể can thiệp vào chuyện trần tục, còn ngươi? Ngươi và quốc sư xuất thân từ cùng một môn phái, nhưng lại giúp ta mưu quyền đoạt vị, cơ thể ngươi không khỏe có phải vì điều này không?"

"Bao lâu rồi? Nếu hôm nay ta không bắt gặp, ngươi còn muốn chịu đựng đến khi nào?"

Nhận ra mình bị bổ sung thêm một kịch bản bi kịch cưỡng ép, Trúc Ẩn Trần cảm thấy dở khóc dở cười.

"Công chúa nghĩ quá nhiều rồi, ta thật sự không sao, sư huynh và ta tu luyện không cùng một đường, hơn nữa tu vi của ta thấp, không đến mức bị thiên đạo ràng buộc."

Tô Vân Kỳ bắt được chính xác từ ngữ mà mình luôn để ý: "Bị thiên đạo ràng buộc, vì vậy quốc sư quả nhiên không thể can thiệp, vẫn là vì ta."

Trúc Ẩn Trần: "..."

Sao lại cứ chui vào ngõ cụt này nhỉ? Bây giờ ta nói gì ngươi cũng không tin phải không?

"Công chúa điện hạ..."

Tô Vân Kỳ cắt lời y, dứt khoát nói: "Từ hôm nay, ngươi chỉ lo bảo vệ thục phi nương nương, những chuyện khác không cần can thiệp nữa."

"Ngươi đã là tu sĩ, vậy hãy làm tu sĩ của ngươi cho tốt, ta sẽ nói lại với Thục phi nương nương, để nàng trông coi ngươi."

Lời của Trúc Ẩn Trần đều bị chặn lại, nhìn ánh mắt kiên định của nàng, y bất đắc dĩ nói: "Tuân lệnh, điện hạ."

Những ngày này thế lực của Tô Vân Kỳ đã bắt đầu có quy mô.

Sau khi chuộc lại Lan Vọng Sinh, người này đã dẫn bọn họ ăn trộm mỏ vàng tư nhân của Lan gia, vì là mỏ chưa báo cáo lên triều đình, bọn họ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, tài chính lập tức dồi dào.

Thuận tiện phát hiện ra công dụng mới của Trang Tiểu Hà, cậu rất nhạy cảm với con số, bây giờ đã trở thành người quản lý tài chính hàng đầu.

Thượng Quan Túy dựa vào những mỏ vàng này thu phục Minh Uy Tướng quân, lại liên hệ với ngoại tổ phụ trên danh nghĩa của Tô Vân Kỳ, Thái úy đương triều Tô Minh Khải, kẻ thù chính trị của Uất Trì gia, bổ sung mảnh ghép cuối cùng.

Vị Tô thái úy này cũng là người quen, Vân Phiến trưởng lão của Thái Nhất Huyền Tông, dung mạo so với khi còn là tu sĩ già nua hơn nhiều, nếu không nhờ hệ thống nhắc nhở, Trúc Ẩn Trần suýt không nhận ra.

Các điều kiện đã đầy đủ, y cũng đến lúc chuẩn bị hoàn thành nhiệm vụ thứ ba.

"Xin điện hạ cẩn thận hơn, sau đại điển tế trời kết thúc, mây mù trên từ mệnh sẽ mất hiệu lực."

Tô Vân Kỳ nhíu mày, nghiêm trọng mà có chút nhẹ nhõm: "Ta biết rồi."

Cuối cùng, sẽ không tiếp tục liên lụy đến quốc sư nữa.

Con đường sau này, nàng tự mình đi.

Đến ngày đại điển tế trời.

Nhóm người Tô Vân Kỳ tự nhiên xuất phát sớm đến gần Thông Thiên Đài chờ đợi.

Trúc Ẩn Trần lấy lý do không đi, lại bị mọi người nhìn bằng ánh mắt quả nhiên có vấn đề về sức khỏe, dặn y phải nghỉ ngơi tốt, đừng tùy ý sử dụng pháp thuật.

Cơ thể khỏe mạnh có thể đánh chết một con bò của Trúc Ẩn Trần cuối cùng vẫn nhận vai người bệnh yếu đuối này, y còn phải đi giả mạo mình đến đại điển tế trời nhảy nữa, thân phận thiếu niên này đương nhiên không thể có mặt.

Sau khi mọi người đi, Trúc Ẩn Trần cũng lẻn ra ngoài, thẳng hướng phủ quốc sư.

[Hệ thống, giúp ta một phép che mắt.]

【Được, ký chủ.】

Tầm nhìn nâng cao, tóc đen nhuộm tuyết, vải xanh che cặp mắt.

Dưới sự chú ý của muôn người, quốc sư cưỡi hạc xuất hiện tại đại điển tế trời, như thần tiên giáng thế.

Thân thể này tu vi không đủ để điều khiển linh thuyền hoặc di chuyển tức thời, tạm thời để hệ thống ngụy trang một con hạc tiên làm tọa kỵ, may mà hiệu quả không tệ.

Trúc Ẩn Trần lên nén hương, để hệ thống tạo dị tượng lưỡng long hí châu, trong tiếng xôn xao thành công hoàn thành đại điển tế trời.

Xong chuyện! Đi nói chuyện với Vân Kỳ, giải thích hiểu lầm khiến nàng lo lắng, lời của Hàn Trúc nàng không tin, lời của quốc sư chắc chắn sẽ tin.

【Ký chủ! Nhiệm vụ khẩn cấp! Đi cứu nhân vật chính ở tiểu thế giới.】

Trúc Ẩn Trần bị giọng nói đột ngột của nó làm cho giật mình, sau đó phản ứng lại nó đang nói đến ai.

[Tiểu Quyển Mao?]

Y đã dạy nhân vật chính của tiểu thế giới võ công thấp trong mộng một thời gian.

【Đúng vậy, truyền tống sẽ bắt đầu ngay, ký chủ còn một phút để rời khỏi.】

Một phút?

Thời gian này có đủ để y nói hai câu không?

[Bao lâu mới quay lại?]

【Thời gian trong mộng không thể ước tính chính xác, hoàn thành nhiệm vụ càng sớm, trở về càng nhanh.】

Trúc Ẩn Trần tiếc nuối nhìn Tô Vân Kỳ một cái, truyền âm: "Công chúa yên tâm, ta rất tốt."

Sau đó, anh bước lên lưng con hạc trắng.

Thúc giục: [Mau bay đi!]
Bình Luận (0)
Comment