Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!?

Chương 105

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực đột ngột xuất hiện, Trúc Ẩn Trần quyết định lần sau gặp lại Túc Ly sẽ đánh hắn một trận ra trò. Vì bản thân đang giả trang làm Túc Ly, nên có suy nghĩ này chắc chắn là lỗi của hắn.Tâm trạng không vui, lời nói cũng mang theo chút u ám: "Tiên Minh ở Âm Thủy Thành đã tặng cho ta một món quà lớn, ta đương nhiên phải đáp lễ cho chư vị một chút."

Lời vừa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, một ngọn núi của Dược Tông sụp đổ. Ánh sáng đầu tiên của bình minh chiếu rọi mặt đất, khiến mọi người nhìn thấy rõ ràng trong lòng núi đổ sập là vô số thi độc và làn khí độc đang lan ra.

Ánh sáng bình minh mang lại không phải là ánh sáng và sự tái sinh, mà là một lời tuyên cáo bất thường.

"Bắt đầu từ Dược Tông, mười tông, không ai sẽ thoát khỏi."

Đại ma áo đen đột nhiên nhìn lên bầu trời, rồi nói: "Hắn sắp trở về rồi."

Ma khí quấn quanh đại ma đầu và tà tăng, sau đó biến mất trước mắt mọi người.

Khi Trúc Ẩn Trần thay bộ trang phục này và quay lại Dược Tông, các tu sĩ cấp cao trong tiệc đã không còn nhiều.

Tu sĩ tóc trắng nhìn cảnh tượng trong tiệc hơi nhíu mày, dường như đang thắc mắc điều gì đã xảy ra ở đây.

"Là tiệt duyệt Kiếm Chủ!"

Có người nhận ra y nhưng không dám tiến lại gần, thậm chí còn có người lặng lẽ lùi ra xa một chút, vì tiệt duyệt Kiếm Chủ có thể phát cuồng giết người.

Cũng có người suy nghĩ: "Ác ma nói về hắn, chẳng lẽ chính là tiệt duyệt Kiếm Chủ?"

"Hàn Trúc sư huynh!" Từ Văn Đình thấy Trúc Ẩn Trần liền lao tới: "Huynh cuối cùng cũng trở về."

Tống Tử Tịch từ khi tỉnh dậy đã luôn ở bên Từ Văn Đình, không rời nửa bước.

Không đợi Trúc Ẩn Trần hỏi, Tống Tử Tịch chắp tay làm một động tác chào hỏi kiểu Minh Nguyệt Quốc, tóm tắt lại những việc đã xảy ra: "Vũ Ma xuất hiện, khiến toàn bộ tu sĩ của Dược Tông rơi vào ảo cảnh, còn thả ra một đám xác độc. Hiện tại Dược Tông đang tiêu diệt thi độc, dùng đan dược làm thù lao, mời các tu sĩ tham dự tiệc cùng ra tay, còn Tạ... Tiêu Thế An đã biến mất."

Trúc Ẩn Trần bình tĩnh nói: "Hắn có Phệ Hồn Hoa bảo vệ, tu sĩ thường không làm gì được hắn, chỉ cần không gặp phải Hóa Thần, thì sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện."

Những tu sĩ này đã bao lâu rồi không gặp đối thủ xứng tầm, vậy mà không chút lo lắng đối phương sẽ quay lại tấn công, cần gì nhiều tu sĩ cấp cao để đối phó với một đám thi độc?

Vậy nên Dược Tông đến giờ vẫn chưa phát hiện viên Giới Thạch Ma Uyên trong tông môn đã bị mất? Y còn chuẩn bị sẵn kế hoạch ứng phó khi Dược Tông và Tiên Minh phát hiện Giới Thạch bị mất, đúng là phí công suy nghĩ.

Từ Văn Đình vẫn rất lo lắng nói: "Nhưng hắn biến mất sau khi Vũ Ma xuất hiện, có thể nào bị những tà ma đó bắt đi không?"

Tống Tử Tịch: "Mặc dù theo dấu vết cho thấy hắn tự đi, nhưng cửa động còn có một luồng ma khí còn sót lại."

Chính vì vậy, hai người vẫn luôn lo lắng, nhưng hiện tại Dược Tông đang kiểm tra nội bộ tông môn, trưởng lão dẫn đầu của Thái Nhất Huyền Tông và các trưởng lão khác đều phải bảo vệ đệ tử của tông môn mình, nhân lực dư thừa đều đi giúp bắt thi độc, không có thời gian rảnh.

Không một tu sĩ cấp cao nào sẽ đi tìm một Kim Đan mất tích vào lúc này, nên bọn họ luôn tìm Trúc Ẩn Trần.

Trúc Ẩn Trần: "Ta sẽ về tông một chuyến, lấy đèn hồn của tiểu sư đệ để tìm hắn."

Tống Tử Tịch tay phải đặt lên vai trái, lại khom lưng một cái: "Đa tạ Hàn Trúc sư huynh."

Trúc Ẩn Trần nhìn hành động của Tống Tử Tịch: "Ngươi bị ảnh hưởng sâu từ ảo cảnh, sau khi về tông đi dạo một vòng trên cầu Minh Tâm, ta sẽ cấp cho ngươi lệnh thông hành."

Tống Tử Tịch lúc này mới nhận ra động tác hành lễ của mình không phải là lễ tiết của tu chân giới, ngượng ngùng rút tay về: "Đa tạ... Hàn Trúc sư huynh."

Hàn Trúc sư huynh rõ ràng cũng rơi vào ảo cảnh, vậy mà bây giờ lại không có chút gì khác thường, quả thật ý chí kiên định, không trách, Tiên Tôn lại nhận y làm đệ tử, Túc Ly sư huynh cũng thế mà yêu quý y.

Kỳ quái, hình như nàng đã bỏ qua điều gì?

Từ Văn Đình chết trong ảo cảnh sớm, bị ảnh hưởng không sâu như Tống Tử Tịch, trí nhớ về Thái Nhất Huyền Tông vẫn chưa mờ nhạt: "Hàn Trúc sư huynh, cầu Minh Tâm không phải đã bị phong ấn rồi sao, chỉ có Tiên Tôn mới mở được."

Trúc Ẩn Trần: "Sư tôn đã quyết định mở lại cầu Minh Tâm."

Gì cơ? Tiên Tôn còn chưa biết việc này? Không sao, hắn sẽ sớm biết thôi.

"Những người khác đâu rồi?"

"Quốc... đại ca!"

Trang Tiểu Hà chạy đến, nắm lấy tay Trúc Ẩn Trần, vội vàng nói: "Bệ hạ đến giờ vẫn chưa tỉnh, còn thái hậu và Dực Vương cùng Nam Cung kẻ xấu, huynh mau đi xem đi!"

Cậu nhìn thấy mái tóc trắng từ xa, suýt nữa thì gọi thành hai từ "Quốc Sư".

Trúc Ẩn Trần nghe thấy cách gọi của cậu, nhận ra đây còn có một người bị ảnh hưởng sâu hơn, sau khi cậu nói xong liền cảm thấy không ổn: "Họ ở đâu?"

[Hệ thống, chuyện gì xảy ra vậy?]

【Ký chủ, có chút bất ngờ, cậu cần vào ảo cảnh một lần nữa, thuyết phục Tiên Tôn tự sát, hoàn thành nhiệm vụ thứ năm.】

Trang Tiểu Hà: "Trong đình viện của Vân Phiến trưởng lão."

Trúc Ẩn Trần dẫn theo Trang Tiểu Hà bay đến viện của Vân Phiến trưởng lão, bước vào nhà lập tức cảm thấy vô cùng chật chội.

Nhờ pháp thuật mở rộng, không gian bên trong nhà không nhỏ, nhưng ngay trung tâm tầm nhìn khi vừa bước vào là bốn người vẫn còn ngủ say, hai bên chật kín người và yêu, bầu không khí giữa hai bên không mấy thân thiện, đặc biệt là bên yêu tộc, nhìn thấy rõ ràng sắp động thủ, có yêu đã lộ ra răng nanh và móng vuốt, chỉ chờ lệnh.

Trúc Ẩn Trần lúc này bước vào nhà, không để ý đến bầu không khí căng thẳng giữa hai bên, đi thẳng đến trước mặt bốn người đang ngủ say.

"Quốc sư."

Thủ lĩnh Yêu tộc cũng có mái tóc trắng, nhưng không có vẻ lạnh lùng như tuyết của Trúc Ẩn Trần, khi thấy Trúc Ẩn Trần xuất hiện liền mở miệng gọi một tiếng quốc sư, rõ ràng cũng là một người từng gặp trong ảo cảnh.

Nói xong lại nhíu mày, đổi giọng: "Tiệt duyệt Kiếm Chủ."

Trúc Ẩn Trần liếc mắt nhìn gương mặt của yêu tộc dẫn đầu, nhã nhặn văn nhã, trong nhóm yêu tộc đa dạng mang vẻ hoang dã này, giống như một quân sư trong đấm thổ phỉ, một thuần thú sư giữa bầy dã thú, rất nổi bật, đã gặp qua rồi sẽ không dễ quên, nhưng Trúc Ẩn Trần lại không có chút ấn tượng gì về yêu này.

[Đây là ai?]

【Ký chủ, đây là Yêu Sư Bạch Tàng, bản thể là linh lộc có huyết mạch phu trư cùng bạch trạch.】

[Con linh lộc trắng trong ảo cảnh?]

【Đúng vậy.】

Trúc Ẩn Trần: "Mời chư vị, bước ra ngoài cửa."

Vân Phiến trưởng lão hỏi: "Hàn Trúc, ngươi có cách đánh thức họ?"

Trúc Ẩn Trần chậm rãi gật đầu.

Vân Phiến trưởng lão: "Đi thôi, các vị, chúng ta ra ngoài chờ một chút."

Trưởng lão Yêu tộc nhìn thật sâu vào mắt Trúc Ẩn Trần, ánh mắt thay đổi nhiều lần, rồi ra lệnh: "Chúng ta cũng ra ngoài."

Sau khi dọn sạch, không gian trong phòng rộng rãi hơn nhiều, Trúc Ẩn Trần thiết lập kết giới, nghe hệ thống từng chút một giải thích tình trạng hiện tại của những người trên giường.

【Nam Cung Phá Thiên theo yêu cầu trước đó của ký chủ, đã được đưa vào ảo cảnh tâm ma, Thượng Quan Túy cũng bị kéo vào.】

【Vì hai người bọn họ được chôn cùng một quan tài, khi kéo người đã kéo cả hai, sau khi bọn họ vượt qua tâm ma sẽ tỉnh lại.】

【Nhân vật trung tâm của ảo cảnh đã chết, Tiên Tôn đã thay thế vai trò trung tâm, vô thức giữ nữ chính ở bên cạnh mình, tồn tại dưới dạng địa phược linh.】

Trúc Ẩn Trần nhìn hai tên nam nhân nằm trên giường ánh mắt càng thêm sâu thẳm, địa phược linh, tâm ma kiếp, lôi kéo người khác vào việc của mình thì có gì hay ho, chỉ là tự chuốc lấy phiền phức.

......

Khi Trúc Ẩn Trần trở lại ảo cảnh, y rơi xuống đỉnh cao của Thông Thiên Lâu.

Vừa mới vào, y đã cảm nhận được một điều khác thường, lúc này Trúc Ẩn Trần không để ý đến cảm giác nhỏ nhặt này, y đến đây chỉ để thuyết phục Tiên Tôn tự sát.

【Mục tiêu hiện tại đang ở trong phủ quốc sư.】

Phủ quốc sư? Tiên Tôn chạy đến đó làm gì? Chẳng lẽ là...

Trúc Ẩn Trần nghĩ đến một khả năng, thái dương đột nhiên co giật.

Trên đường đi, Trúc Ẩn Trần xác định được sự khác thường mà mình cảm nhận được từ đâu mà có.

Quá yên tĩnh, từ Thông Thiên Lâu đến phủ quốc sư, giữa ban ngày ban mặt ở đế đô, vậy mà không nghe thấy tiếng ồn ào của chợ búa, dù các tu sĩ đã rời đi, trong ảo cảnh vẫn còn lại những hình ảnh cũ, không nên tĩnh mịch như vậy.

Trước khi nhìn thấy những người lính gác bên ngoài phủ Quốc Sư, Trúc Ẩn Trần thậm chí còn nghĩ rằng trong ảo cảnh này đã không còn ai tồn tại.

Y không làm kinh động đến những người lính, bay thẳng vào phủ Quốc Sư, ở hậu viện đầy mùi máu tanh trong đình viện tìm kiếm người mình cần tìm cùng người bên cạnh đang đau thương nhìn chăm chú vào nữ tử tôn quý của hắn.

"Ai?" Nam nhân ngồi trước quan tài băng nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, ánh mắt sắc như dao nhìn vào kẻ xâm nhập.

Trong đôi mắt hắn chất đầy tử khí nặng nề, như một con kênh khô cạn, quần áo mặc lỏng lẻo trên người, mơ hồ có thể thấy một vết sẹo kéo dài từ ngực vào trong áo, hình dáng gầy guộc, như một xác chết sống.

Khi Túc Dật nhìn thấy Trúc Ẩn Trần, cặp mắt tĩnh mịch của hắn đột nhiên bùng lên ánh sáng, cười rạng rỡ, như thấy người mà mình mong đợi từ lâu: "Quốc Sư, cuối cùng ngài cũng xuất hiện."

Trúc Ẩn Trần lúc này mới nhìn rõ con dao găm trong tay hắn, cùng với cổ tay đang chảy máu, và những vết sẹo mới cũ đan xen trên cánh tay đó.

Máu nhỏ vào bát sứ, thấm ướt sợi dây đỏ quấn quanh quan tài.

Trúc Ẩn Trần nhìn về phía quan tài phía sau hắn, cùng với những lá bùa loạn xạ xung quanh, mai rùa, và một số vật dụng huyền học liên quan đến triệu hồi hồn phách, hồi sinh, trong lòng tự nhủ, quả nhiên là vậy.

Túc Dật thấy y nhìn vào những thứ đó, không thèm để ý mà nói: "Đều là những thứ vô dụng, trên đời này có quá nhiều kẻ lừa đảo, chỉ có Quốc Sư mới thật sự có năng lực thông thiên."

"Ngươi cũng không muốn thấy nàng yên tĩnh như thế này, đúng không, nói cho ta biết đi, làm thế nào để khiến nàng ấy tỉnh lại!" Nói xong, hắn bước nhanh đến trước mặt Trúc Ẩn Trần, chặt chẽ nắm lấy cánh tay y, ánh mắt đầy sự cố chấp không thể che giấu, khiến người khác phải bối rối.

Trúc Ẩn Trần không một chút bối rối, cảnh tượng này y đã quá quen thuộc rồi, nói về nổi điên, so với một kẻ nào đó không còn là người nữa, hắn vẫn còn kém hai phần.

Y không quan tâm đến kẻ sống sắp phát điên trước mặt, nhìn vào địa phược linh: "Ngươi chết rồi sẽ gặp được nàng ấy, nàng ấy luôn ở bên cạnh ngươi."

Hồi sinh? Ta đến để khiến ngươi tự sát, nhanh chóng chết đi.

Túc Dật theo ánh mắt y nhìn về phía bên cạnh: "Nàng ấy ở đây sao?"

"Cho ta gặp nàng ấy! Quốc Sư, ngươi nhất định có thể làm được, cho ta gặp nàng ấy!"

Trúc Ẩn Trần: "Ta đã chuẩn bị sẵn con đường luân hồi cho hai người, nhưng mãi không thấy ai đến."

"Luân hồi?" Túc Dật nhíu mày: "Luân hồi tính là gì? Cả đời ta không đạt được, lại phải để kiếp sau hưởng thụ."

Trúc Ẩn Trần: "Vậy thì đi tu luyện thành quỷ, chỉ cần Vân Kỳ đồng ý là được."

Nói xong liền thấy một địa phược linh gật đầu.

【Quốc Sư, ta đồng ý.】

Trúc Ẩn Trần cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, ngươi đồng ý cái gì? Đồng ý cùng một lão già tính khí bất ổn, giả vờ làm một đôi uyên ương tử nạn thành quỷ sao?

Thấy Trúc Ẩn Trần nhíu mày, Túc Dật bỗng trở nên căng thẳng: "Nàng ấy nói gì?"

"Nàng ấy đồng ý." Trúc Ẩn Trần nói với vẻ không vui.

Nam nhân đã bị niềm vui lấn át không phát hiện bất mãn của y, giơ dao găm lên đối diện với động mạch của mình, không do dự cắt cổ.

Máu phun ra suýt nữa bắn lên người Trúc Ẩn Trần.

【Ngươi thật sự...】

【Ngốc nghếch.】

【Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ tình duyên phàm thế đã hoàn thành toàn bộ.】

Trúc Ẩn Trần mặt không biểu cảm nhìn hai người... không, là hai con quỷ nắm tay nhau nhìn nhau đầy tình cảm trước mặt y.

[Ảo cảnh sao vẫn chưa kết thúc?]

【Trung tâm ảo cảnh cho rằng biến thành quỷ vẫn còn tồn tại là bình thường, cần ngoại lực để đánh thức nó.】

Ngoại lực, nói dễ.

Trúc Ẩn Trần lạnh lùng nói: "Tiên Tôn, kiếp nạn của ngươi sắp đến."

Tô Vân Kỳ nhìn hai người với vẻ mặt khó hiểu: 【Tiên Tôn?】

Ánh mắt Túc Dật thoáng mơ hồ, rồi hiện lên một ánh tím, cuối cùng trở lại trong sáng.

Trúc Ẩn Trần hài lòng khi thấy ảo cảnh xung quanh bắt đầu vặn vẹo, sụp đổ.

Trong mộng chỉ mấy câu nói mà ở hiện thực chỉ chưa đầy một khoảnh khắc.

Trúc Ẩn Trần mở mắt, hai người vừa được gọi ra khỏi ảo cảnh cũng từ từ tỉnh lại.

Chát!

Một cái tát rõ ràng vang lên.

Trúc Ẩn Trần nhìn về phía âm thanh, thấy tay Thượng Quan Túy vẫn còn lơ lửng trên không, mặt Nam Cung Phá Thiên bị đánh lệch sang một bên.

Nam Cung Phá Thiên quay đầu nhìn nữ tử đã gắn bó với hắn ta trong ảo cảnh và tâm ma kiếp, hai mắt đỏ hoe, nghiến răng nói: "Một cái tát này, hai người chúng ta không còn nợ nần gì nữa."

Thượng Quan Túy mím môi: "Đã đến lúc nên như vậy."

Nam Cung Phá Thiên thu lại biểu cảm, mặt trầm ngâm đứng dậy bước ra ngoài.

Trúc Ẩn Trần đứng bên quan sát toàn bộ.

Hồ ly nhỏ của y coi như đã hoàn toàn bị cướp mất, nhưng đoá hoa đồ mibị bọ cánh cứng quấn lấy có vẻ như lại có thể tự do nở rộ một mình.

Lúc này, Túc Dật ở bên cạnh nói: "Tình duyên hai người này không suôn sẻ."

Trúc Ẩn Trần vừa mới có chút tâm trạng tốt lên lại thêm hai đám mây đen nặng nề: "Dây tơ hồng của hai người họ vẫn còn?"

Túc Dật cố ý nói: "Còn, rất rõ ràng."

Trong đống dây tơ hồng kia mà hắn có thể nhìn thấy ngay, chẳng phải là rất rõ ràng sao.

Tô Vân Kỳ nhíu mày: "Nam Cung không phải là lương xứng của Thượng Quan tỷ tỷ."

Túc Dật ngay lập tức đổi giọng: "Sợi tơ hồng này tuy rõ ràng, nhưng đoạn giữa đã gần đứt rồi."

Trúc Ẩn Trần âm thầm ném dao vào đầu Tiên Tôn, cố ý đúng không, mong chờ đến lôi kiếp của ngươi đi.

________________

Hoa đồ mi (mâm xôi)

Bình Luận (0)
Comment