Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!?

Chương 115

Thật sự là Tiểu Nhàn Sơn sao?Trúc Ẩn Trần: "Lưu Quang ở trong tay ai, người đó đã nhìn thấy gì?"

【Là Phục Dao Đạo Nhân.】

【Ánh sáng phản chiếu của Lưu Quang chỉ có người thi triển mới nhìn thấy.】

"Sư phụ?" Trúc Ẩn Trần bất ngờ sững lại, mọi giả thuyết âm mưu tan biến.

"Sư phụ đã trở lại, nàng có được Lưu Quang từ bí cảnh sao?"

Đúng rồi, ngoài những người ngấm ngầm theo dõi y, chỉ có Phục Dao Đạo Nhân mới quan tâm đến những chuyện đã xảy ra ở Tiểu Nhàn Sơn.

Vậy nên khi dùng Lưu Quang ở Tiểu Nhàn Sơn có thể nhìn thấy gì?

Nhìn thấy Túc Ly giết chết Tràn sư đệ, sau đó lạnh lùng nhìn y bị ma tu làm tổn thương, rồi mang y đi...

Sư phụ nhất định sẽ tìm y.

Rồi nửa đường nghe nói y và Túc Ly đã định xuống làm đạo lữ...

A! Y và nam nhân két đạo lữ, sư phụ sẽ nghĩ sao? Nếu phát hiện những chuyện xấu xa Túc Ly làm ở Tiểu Nhàn Sơn, chẳng phải sẽ càng nghi ngờ tại sao t lại kết đạo lữ với một người như vậy sao?

Trúc Ẩn Trần có thể nói về Túc Ly một cách thản nhiên với các sư đệ sư muội và bạn bè, vì trong lòng y họ là bạn cùng thế hệ và những người cần y bảo vệ.

Nhưng Phục Dao Đạo Nhân thì khác, đây là sư phụ của y, người duy nhất trên thế gian này có thể gọi là trưởng bối, chưa kể vị trưởng bối này còn rất đặc biệt.

Với tính cách của Phục Dao Đạo Nhân, y không muốn nàng biết những chuyện rối ren đó!

Nếu cuối cùng còn bị lôi ra chuyện ở Âm Thủy Thành, dù sao những chuyện y nói với Túc Ly về Thiên Đạo đều xảy ra trong di tích Mộng Mô... Chờ đã, ở Âm Thủy Thành y còn bị Túc Ly điên cuồng cưỡng hôn!

Nghĩ đến cảnh Phục Dao Đạo Nhân nhìn thấy cảnh đó...

Trúc Ẩn Trần càng nghĩ càng kinh hoàng, cảm giác như da đầu tê dại, cả người đều cứng đờ.

"Hệ thống, tôi muốn rời khỏi thế giới này."

【Ký chủ bình tĩnh! Lưu Quang có thời gian chờ trước khi sử dụng lại, trong thời gian ngắn sẽ không thể lộ ra hết.】

"Hừ, chuyện sớm muộn thôi."

Trúc Ẩn Trần cảm thấy như không còn sức sống, lau mặt, đứng dậy, bỏ hết kế hoạch đã chuẩn bị cho Chức Âm và những người khác, y cần ngay lập tức! Lập tức! Đến Tiểu Nhàn Sơn.

Sư phụ, người đừng đi lung tung, chờ ta ở Tiểu Nhàn Sơn để ta giải thích!

Trúc Ẩn Trần nhanh chóng đến Tiểu Nhàn Sơn, thần thức quét qua toàn bộ ngọn núi nhưng không thấy bóng dáng của Phục Dao Đạo Nhân.

Đến muộn rồi sao?

Đối diện với ngôi nhà trống không, Trúc Ẩn Trần hỏi: "Hệ thống, sư phụ tôi đâu rồi?"

【Người ở phía sau.】

"A Trúc, ngươi đang hỏi ai?"

!!!

Trúc Ẩn Trần quay phắt lại, không thấy ai, rồi nhìn xuống, một khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo không biểu cảm xuất hiện trong tầm mắt.

"Sư phụ."

Trúc Ẩn Trần trong lòng hồi hộp, sư phụ đã thấy bao nhiêu? Có phát hiện chuyện Túc Ly giết con trai trưởng lão Thái Nhất Huyền Tông không, mà trưởng lão là ai ấy nhỉ?

Nữ tử nhỏ nhắn chỉ cao đến thắt lưng y, lùi lại vài bước, nghiêng đầu: "A Trúc, ngươi lại cao lên à?"

Trúc Ẩn Trần vội vàng ngồi xuống để Phục Dao Đạo Nhân có thể nhìn thẳng vào mặt y: "Có sao? Ta không để ý."

Y đã ở tuổi này mà còn cao thêm? Sư phụ dường như không thay đổi chút nào.

Phục Dao Đạo Nhân vỗ nhẹ vai y, khuôn mặt không biểu cảm thay đổi nhiều, đôi mắt to trong veo lóe lên một tia hài lòng: "Cuối cùng trên người cũng có thịt."

"Hàn độc đã được giải quyết hoàn toàn chưa?"

Với vài câu hỏi hết sức bình thường, tâm trạng của Trúc Ẩn Trần đã dịu lại, đáp: "Đã ổn định rồi, sẽ không tái phát nữa, sư phụ yên tâm."

"ỪM." Phục Dao Đạo Nhân gật đầu, không hỏi thêm gì, giơ tay thiết lập kết giới và mê chướng bên ngoài ngôi nhà nhỏ của Vân Dã Môn.

"Đi thôi."

Trúc Ẩn Trần: "Sư phụ muốn đi đâu?"

Đôi mắt của Phục Dao Đạo Nhân hiện lên bối rối: "A Trúc không phải đến đón ta sao?"

Trúc Ẩn Trần ngẩn ra, sau đó nở nụ cười nhẹ nhàng: "Đúng, ta đến đón sư phụ về ở ngôi nhà lớn."

Phục Dao Đạo Nhân rất nghiêm túc nhấn mạnh: "Phải có rừng núi rộng lớn."

Trúc Ẩn Trần đáp: "Được, nhất định sẽ có."

Thái Nhất Huyền Tông dời đến nơi chắc chắn có núi có nước, nếu không có phù hợp thì từ nơi hẻo lánh chuyển hai ngọn núi về, tu chân giới không thiếu núi, còn rừng, tìm một tu sĩ hệ mộc thúc đẩy là được, nhị sư muội có thể làm được.

Nam Yên gần như đã trở về, còn có Nguyệt Nhã, Vân Kỳ đang thí luyện huyết mạch ở yêu giới, nhất thời không thể trở về, Thế An lại gần nhất.

"Thái Nhất Huyền Tông có một Vạn Thú viên, nuôi rất nhiều linh thú."

Trúc Ẩn Trần: "Ta nghĩ, sư phụ sẽ thích nơi đó."

Quả nhiên, mắt Phục Dao Đạo Nhân sáng lên: "Tốt, ta muốn sống bên cạnh nó!"

Trúc Ẩn Trần: "Được."

Xin lỗi, trưởng lão Thú viên, nhưng sư phụ ta thích, mong ông lượng thứ.

Đnag nhìn mắt trận viên chủ Thú viên đột nhiên hắt xì một cái.

"Sư tôn! Người lại hắt xì, có phải bệnh rồi không? Con biết vị trí trưởng lão Thú viên đối với người quá nặng nề, người hợp với cuộc sống nhàn hạ hơn, không bằng sớm về nghỉ ngơi, đi dạo mỗi ngày cùng Đại Sa và Nhị Mạc, dưỡng tuổi già."

Một thanh niên tóc tết bím thấp lại gần trưởng lão Thú viên, đỡ lấy tay ông, dùng giọng điệu khoa trương nói một chuỗi dài.

Trưởng lão Thú viên hất tay hắn ra, vẻ mặt chán ghét phẩy tay đuổi hắn đi: "Rồi để ngươi kế thừa vị trí trưởng lão, quản lý Thú viên?"

Thanh niên tóc bím cười tít mắt gật đầu mạnh: "Đúng vậy đúng vậy, người chỉ có mình con là đệ tử thân truyền, không truyền cho con thì truyền cho ai? Hơn nữa một nửa công việc ở Thú viên đều do con đảm nhận, theo trách nhiệm hiện tại của con, trưởng lão lẽ ra phải là con rồi."

"Bổn tọa bảo ngươi chuyên tâm tu luyện, đợi đến Xuất Khiếu kỳ sẽ gắn chặt ngươi ở vị trí trưởng lão, nhưng ngươi cứ bám lấy cái tu vi Nguyên Anh mà kêu ca."

Trưởng lão Thú viên tiện miệng giao cho hắn một việc để đuổi đi: "Gấu đen mắt vàng mới sinh lứa con, đi giúp bọn chúng bú sữa đi."

"Con đi làm gì? Con đâu có sữa." Thanh niên tóc bím miệng nói vậy nhưng chân thì hướng về khu vực gấu sinh sống.

"Cuối cùng cũng đi." Trưởng lão Thú viên trông coi trận pháp, đến khi trận pháp hoàn toàn khởi động lại, đứng dậy duỗi lưng một cách thoải mái.

Sau đó, ông nghi ngờ nói: "Kỳ lạ, nhóm người của Tiên Minh sao lại không đến gây rối."

Dù có vài nhóm nhỏ đến gây sự, nhưng chỉ cần không có Hóa Thần, đều là chuyện nhỏ.

"Bọn họ không có thời gian đến." Một giọng nói đầy hả hê truyền ra từ tấm bùa lơ lửng bên cạnh.

"Vũ Ma đã đi giết một loạt tại hội nghị của Tiên Minh, giờ bọn họ chắc đang cãi nhau về cách báo thù Vũ Ma, mà lại không muốn ra người ra sức, chắc chắn sẽ kéo dài một thời gian."

"Đừng cười vội, trong số những người đi tiêu diệt Vũ Ma ở Âm Thủy Thành còn có Trưởng lão Tử Dương, Thái Nhất Tông chúng ta cũng nằm trong danh sách mục tiêu báo thù của Vũ Ma, hơn nữa một tên tà ma tàn ác, ngang nhiên giết chết sứ giả Tiên Minh, thực sự là một đại họa."

"Hừ, lão già Tử Dương từ lâu đã không ổn, đường đường là Hóa Thần lại đi nghiên cứu tà thuật, đỉnh phong của hắn là nhiều nhất, khi di dời suýt nữa làm bổn quân mệt chết."

Đây là Trưởng lão Vân Hình, người đã kéo hai đỉnh núi.

Viên chủ Thú viên cười đùa: "Người có tài phải làm nhiều, ai bảo Vân Hình tiên quân tu luyện nhanh, đã là Hóa Thần rồi."

"Vũ Ma một mình giết nhiều Hóa Thần, Vân Hình, cùng cảnh giới mà có sự chênh lệch lớn vậy sao?"

"Bổn tọa chưa từng đối mặt với hắn, không biết thực lực thật sự của Vũ Ma ra sao, nhưng có thể khẳng định, hắn không phải kẻ tầm thường."

"Sợ gì? Có Thủ tọa ở đây, Vũ Ma sớm muộn gì cũng chết dưới tiệt duyệt Kiếm Ý."

"Tiên Tôn anh minh, chắc đã lường trước ngày này."

"...."

Nhắc đến Tiên Tôn, các trưởng lão đang trò chuyện sôi nổi qua bùa đều im bặt, mọi lời nói đều dừng lại.

Một lát sau, Trưởng lão Vân Hình nói: "Khi Tiên Tôn thành Hóa Thần, bổn tọa từng đấu thử với người."

Viên chủ Thú viên cho ra sự thật: "Lên tìm đánh, chỉ có mình ngươi."

Đấu thử? Đùa sao, khi đó ai đánh lại Tiên Tôn.

Trưởng lão Vân Hình: "..."

"Khụ, Vân Hình ngươi nói tiếp."

Trưởng lão Vân Hình: "Bổn tọa từng gặp Hóa Thần mạnh nhất là Tiên Tôn, nếu bây giờ bản tôn đấu với Tiên Tôn khi đó."

"Có thể thắng?" Một trưởng lão tò mò hỏi.

"Không thể."

Trưởng lão Vân Hình khó chịu, nhưng không ai thấy: "Hai bổn tọa cũng không thắng nổi, ba bổn tọa chắc có thể hòa."

"Thủ tọa chỉ mới Xuất Khiếu, không lâu trước còn đồn rằng người giết Vũ Ma khi còn là Nguyên Anh, tiệt duyệt Kiếm Ý thật sự mạnh đến vậy sao?"

"Thật quá phóng đại, nhưng Vũ Ma cũng chưa chết."

"Thủ tọa chưa trở về?"

"Đã về, còn dẫn theo một người ngoài tông, xem hướng, đang đến chỗ tông chủ."

Trưởng lão Vân Lạc của Trận Phong nhìn hình ảnh cảnh báo lạ lẫm trên trận đồ vừa được tái lập, dùng thần thức giao thông với đại trận nhìn một cái.

"Là một cô nhóc."

"Cô nhóc?" Các trưởng lão đều có đủ loại phỏng đoán.

Chỉ có tông chủ nhìn thấy người thật: "Thủ tọa, vị này là?"

Nữ nhi của ngươi? Tử Hành sinh không được, thời gian cũng không đúng, vậy là trước đó? Tử Hành biết chuyện này trước khi lâm chung không?

Trúc Ẩn Trần: "Là sư phụ ta, Phục Dao tiên quân."

Sư phụ đã thành Hóa Thần, nên gọi là tiên quân rồi.

Tông chủ mới nhớ ra, trước khi Trúc Ẩn Trần vào Thái Nhất Huyền Tông từng có sư thừa, nhìn nữ đồng bằng ánh mắt từ yêu thương chuyển sang thân thiện và không làm người ta cảm thấy mạo muội.

Ánh mắt rơi vào thanh kiếm sau lưng Phục Dao tiên quân, cảm nhận được kiếm ý đó lại kinh ngạc thêm lần nữa.

"Hóa ra là Phục Dao đạo hữu, chúc mừng đạo hữu tấn chức Hoá Thần."

Quả là lợi hại, kiếm tu Hóa Thần! Kiếm ý đại thành! Giới tu chân lại có thêm một kiếm tiên.

"Ừ, ta đến để chống lưng cho A Trúc, ở đây có ai bắt nạt nó không?" Phục Dao tiên quân hỏi cứng nhắc.

Tông chủ cười khách khí, bình tĩnh nói: "Hàn Trúc giờ là thủ tọa của Thái Nhất Huyền Tông chúng ta, toàn tông không ai dám không kính trọng người."

Dù ngươi là sư phụ trước đây của y, giờ cũng là thủ tọa của Thái Nhất Huyền Tông chúng ta, giọng điệu này, là định cướp người sao?

Trúc Ẩn Trần vào Thái Nhất Tông chưa lâu, tình cảm với tông môn chưa sâu, tông chủ và các trưởng lão công nhận y làm thủ tọa, nhưng cũng lo lắng về điều đó.

Ban đầu bọn họ không vội, thời gian của tu chân giới rất dài, tình cảm có thể từ từ bồi đắp, nhưng giờ Phục Dao Đạo Nhân xuất hiện như gia trưởng đến đòi người, không khỏi khiến tông chủ suy nghĩ nhiều.

Ai ngờ Phục Dao Đạo Nhân nói câu tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông: "Vậy thì tốt, ta muốn ở bên cạnh Thú viên."

Tông chủ nhìn Trúc Ẩn Trần, không chắc chắn hỏi: "Phục Dao đạo hữu định ở tạm hay sao?"

Trúc Ẩn Trần: "Danh nghĩa trưởng lão."

"Tốt tốt! Đạo hữu đi cùng bổn tông đến Trận Phong ghi lại linh khí, chọn chỗ bên cạnh Thú viên phải không, không thành vấn đề, bên đó có nhiều đất trống."

Tông chủ nhiệt tình tiếp đón kiếm tiên Hóa Thần từ trên trời giáng xuống, cách gọi đã chuyển từ đạo hữu thành trưởng lão.

"Mỗi trưởng lão đều có một phủ đệ riêng do tông môn cấp, Phục Dao trưởng lão có thể chọn hoặc nhờ ban chấp sự đưa đến."

"Từ nay đều là người trong nhà, có gì cần thì nói với bản tọa."

Phục Dao Đạo Nhân gật đầu: "Được."

Tông chủ vui vẻ vuốt râu, cùng Phục Dao Đạo Nhân đi về hướng Trận Phong.

Bị bỏ lại trong đại điện, Trúc Ẩn Trần nghe thấy một giọng nói như oan hồn gọi tên mình.

"Hàn Trúc Tiên Quân, tôn kính Thủ tọa các hạ, xin hỏi, là ngươi nói với Tông chủ rằng ta giỏi xử lý công văn giấy tờ phải không?"

Trúc Ẩn Trần quay đầu nhìn quanh đại điện, ánh mắt di chuyển một hồi mới thấy khuôn mặt đen như mực của Nam Cung Phá Thiên trong núi văn thư ở một góc đại điện.

Nhìn khuôn mặt mệt mỏi như bị bóc lột quá mức của Nam Cung Phá Thiên, với quầng thâm dưới mắt, tơ máu trong mắt và mái tóc rối bù, ngay cả Trúc Ẩn Trần tự nhận mình đã sắt đá cũng không khỏi cảm thấy chút hổ thẹn.

"Ta thực sự có nhắc đến chuyện của ngươi trong ảo cảnh với Tông chủ."

Nhưng không ngờ Tông chủ lại để hắn ta xử lý văn thư, còn nhiều như vậy...

Trúc Ẩn Trần không nhịn được hỏi: "Ngươi tu vi Nguyên Anh, mới vài ngày sao đã thế này?"

"Vài ngày?!"

Nam Cung Phá Thiên đập bàn một cái, gào lên: "Ngươi biết ta đã trải qua mấy ngày này thế nào không?"

Tay hắn ta chỉ vào núi văn thư bên cạnh: "Nhìn thấy đống này không?! Ta dùng cả thần thức, đồng thời xử lý hàng trăm quyển! Mấy ngày rồi! Nó chưa bao giờ thấp hơn ngực ta!"

"Thái Nhất Huyền Tông! Rốt cuộc! Từ đâu! Ra nhiều văn thư như vậy! Còn toàn là một đống lời vô dụng!"

Nam Cung Phá Thiên tiện tay lấy một quyển mở ra, mặt mày dữ tợn đọc: "Điểm Tước Điểu ở Thú viên ăn trộm linh dược trong dược viên của Dược Tông, nghẹn chết rồi, có cần đi đòi bồi thường không? Đây là cái vấn đề ngu ngốc gì vậy! Ngày còn từ ba năm trước! Ba năm trước!"

Trúc Ẩn Trần thực ra cũng tò mò con chim đó nghẹn chết thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ sắp bùng nổ của Nam Cung Phá Thiên, chút lương tâm khiến y kiềm chế không hỏi.

"...Ta sẽ nói với Tông chủ, điều chỉnh thời gian làm việc của ngươi cho phù hợp."

Nói xong lập tức đi ngay, mặc kệ tiếng gọi đầy cảm xúc phía sau.

"Đợi đã——!"

......

Trúc Ẩn Trần chạy nhanh, đuổi kịp Phục Dao Tiên Quân đã được Tông chủ dẫn đi ghi lại thẻ thân phận và nhận lệnh bài trưởng lão.

Sau khi an bài Phục Dao Tiên Quân ở bên cạnh Thú viên xong, Tông chủ rời đi, không quấy rầy hai thầy trò gặp lại nhau sau thời gian dài xa cách.

Trúc Ẩn Trần suy nghĩ kỹ rồi mở miệng: "Sư phụ..."

Phục Dao Đạo Nhân: "Ừ."

"Ta có chuyện muốn nói với người."

"Về đạo lữ của A Trúc sao?"

Chưa kịp để Trúc Ẩn Trần đáp, Phục Dao Tiên Quân cúi đầu, vẻ mặt không thay đổi nhiều, bình tĩnh như một con búp bê tinh xảo, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được nỗi thất vọng.

"Vi sư thất ngôn rồi."

Trúc Ẩn Trần lập tức phản bác: "Không, sư phụ không sai, hiện giờ ta rất tốt, hàn độc cũng đã giải, tu vi cũng đã xuất khiếu."

Người ngàn vạn đừng tự trách mà!

Phục Dao Tiên Quân lắc đầu, nước mắt từ mắt lăn ra, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm đại đệ tử, nước mắt như chuỗi hạt đứt dây không ngừng rơi.

"Vi sư trở về muộn, để A Trúc phải chịu ấm ức."

Trúc Ẩn Trần:!!!

Y ngồi xổm xuống, kéo áo lau nước mắt cho nàng: "Sư phụ, đừng khóc."

Sư phụ chắc chắn đã thấy hết, giờ phải dỗ thế nào đây?
Bình Luận (0)
Comment