Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!?

Chương 131

Bên trong suối nước đỏ như lưu li, hai bóng người một đen một trắng quấn quýt với nhau.

Màn pháo hoa bùng nổ đến cuối cùng phát ra một ánh sáng chói lọi, làm trống rỗng toàn bộ tầm nhìn, cảm giác về thế giới xung quanh cũng bị xóa nhòa, chỉ còn lại cảm giác mãnh liệt như sói điên vừa đạt được khoái lạc.

Dòng nước màu trắng hòa vào trong suối nước đỏ trong suốt, lan tỏa trong những gợn sóng.

Một cái nhìn lướt qua, trong dư âm của cảm giác tư duy từ từ tỉnh táo lại, nhận ra dị vật trong nước.

Trong đầu Trúc Ẩn Trần xẹt qua sấm sét, cảm giác xấu hổ đột ngột trỗi dậy, làm cho vùng nước trong bán kính ba mét quanh y đóng băng thành đá, y nâng lên miếng băng định ném ra khỏi suối nước đỏ, rồi nhớ ra bên trong có thứ gì, động tác ném liền ngừng lại, quay tay cho vào nhẫn trữ vật.

Lý trí trở lại bình tĩnh, Trúc Ẩn Trần nhíu mày, suối nước đỏ này có còn dùng được không?

Y liếc nhìn nam nhân ướt sũng đứng trong suối nước, do thiếu đi một phần mà mực nước giảm xuống, dưới thắt lưng cự vật như ẩn như hiện, dù cách một khoảng cách vẫn khiến Trúc Ẩn Trần cảm nhận được cảm giác nóng bỏng mất kiểm soát.

Y quay đầu tránh ánh mắt, lấy một bộ y phục từ nhẫn trữ vật khoác lên người, bước ra khỏi mặt nước.

Đôi chân trần đạp lên mặt đá đỏ thẫm, các khớp xương nổi rõ với màu đỏ do hơi nước cùng nhiệt độ cao thúc giục, rơi vào trong mắt Túc Ly khiến ánh mắt hắn trở nên sâu hơn.

Ngay khi Trúc Ẩn Trần vừa chạm đất, đã có một bàn tay nắm lấy mắt cá chân y.

Túc Ly kéo người đang định rút lui: "Huyền Cầm, lễ thượng lãng vai*."*Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã. (lễ ký)

(Lễ coi trọng việc có đi có lại, có đi mà không có lại, không phải lễ vậy)

"Tự mình giải quyết."

Trúc Ẩn Trần lạnh lùng từ chối yêu cầu tương trợ của Túc Ly, một chân đá tay hắn đi... không đá được, tay của Túc Ly nắm rất chặt, với tu vi hiện tại của Trúc Ẩn Trần cộng với sức mạnh cơ thể được tôi luyện từ Long cốt và huyết long vẫn cảm thấy như có thể bị bóp nát.

Cánh rồng mang theo kiếm khí quét qua tay đó, khiến hắn phải buông ra.

Trúc Ẩn Trần cúi đầu nhìn mắt cá chân, hình dạng của một dấu tay đang từ từ hình thành, giống như dấu ấn của một lệ quỷ.

"Xài xong thì vứt đi, thật là vô tình."

Túc Ly ghé lên trên bờ với tóc đen ướt sũng, nhìn vào người trên bờ dụ dỗ không buông: "Huyền Cầm, em không muốn thử khống chế dục vọng của ta sao?"

Thiên ma biết cách lợi dụng lời nói để đạt được mục đích.

Có thể do đầu óc chưa hoàn toàn tỉnh táo, hoặc là một phút bốc đồng và tò mò, hay là muốn dạy cho thiên ma không biết điều này một bài học, Trúc Ẩn Trần thật sự đã bị hắn dụ dỗ.

Y quay đầu, quỳ xuống, tay thò vào nước, khi tay chạm qua cơ bụng rõ ràng của người đó, y nghe thấy hơi thở của nam nhân nặng hơn.

Khi đầu ngón tay bị thiêu đốt bởi nhiệt độ cao, Trúc Ẩn Trần cảm nhận rõ sự hưng phấn của thân thể dưới tay, rồi không chút thương tiếc siết chặt...

Khi bàn tay nắm lại thành nắm đấm, chỉ nắm được một đám ma khí hư ảo, Trúc Ẩn Trần ngẩng lên, nhìn thấy ma khí đã quay lại hình dạng thực thể không xa đang nhìn y, nhẹ nhàng nói: "Huyền Cầm định giết ta sao."

"Ta chỉ nghĩ rằng ngươi không cần thứ đó, vong thê của ta."

Trúc Ẩn Trần từ từ đứng dậy, y phục khoác trên vai theo động tác của y mà bay lượn trên không, để lại một dáng vẻ quyến rũ.

Y hài lòng đi xa hai bước, đột nhiên nghĩ ra điều gì, dừng lại, quay trở lại, nhìn Túc Ly với vẻ mặt không cảm xúc.

Túc Ly ngẩng lên nhìn y quay lại, cong môi khẽ cười một tiếng: "Huyền Cầm muốn xem ta giải quyết, học lỏm chút kỹ thuật sao?"

Trúc Ẩn Trần nắm lấy cổ áo của hắn, đêm người nhấc đi.

Khi đến một khu rừng cách xa suối nước, y thả tay ra.

"Ngươi chậm rãimà làm." Đừng làm ô uế suối nước của y!

"Ha hả a ~ ha ha ha ha ha......" Túc Ly dựa vào trên cây, si ngốc mà cười.

Tiếng cười đó vọng lại sâu trong màn đêm của khu rừng, cực kỳ ghê rợn.

Trúc Ẩn Trần lầm bầm: "Bệnh tâm thần."

Y không biết Túc Ly đang cười gì, dù y hiện tại có thể hiểu một số hành vi của Túc Ly, nhưng không có nghĩa y có thể chính xác đoán nguyên nhân hắn nổi điên mỗi lần.

Y ngước lên nhìn ánh trăng, bình tĩnh lại, đột nhiên cảm thấy mí mắt nhảy lên, Trúc Ẩn Trần đưa tay chạm vào mí mắt, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.

"Không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đây?"

Tu chân giới không bao giờ coi thường dự cảm là ảo giác, đặc biệt với tu vi hiện tại của Trúc Ẩn Trần, sức mạnh cơ thể đã vượt xa thân thể người thường, bất kỳ dị trạng nào cũng là dấu hiệu của con đường vô hình đang cảnh báo y.

Chỉ tiếc rằng Trúc Ẩn Trần không biết cụ thể điều gì khiến y cảm thấy không ổn.

"Thiên Đạo tại thượng, ta gần đây có phải sẽ xui xẻo không?"

Khi gặp chuyện không quyết định được, thử hỏi thiên đạo, nói không chừng sẽ gặp được hệ thống phản hồi.

Rầm!

Sét trên trời đáp lại, nhưng đó là một tia chớp trắng, không phải hệ thống thiên đạo mà là băng long.

【Ngô nhi của ta đã bắt đầu Long hóa, ta rất vui mừng...】***

Trúc Ẩn Trần dừng lại nhìn hai chữ "ngô nhi", trước đây còn gọi y là tiểu bối, giờ thì trực tiếp gọi là con trai, phải chăng vì y đã mọc ra cánh rồng và vảy rồng?

【Chỉ là cánh của ngươi không phù hợp với huyết mạch của ta, có phải là biến dị rồi không?】

Câu chữ chứa đựng một chút sắc thái kỳ lạ, giống như phát hiện ra con trai thông minh tài giỏi đã trưởng thành, nhưng lại ngày càng khác biệt với mình, nhưng vẫn chắc chắn về mối quan hệ huyết thống trước đó, chỉ có thể tìm lý do để tự thuyết phục.

Trúc Ẩn Trần im lặng quay đầu nhìn cánh của mình, giờ mới nhớ băng long hình như không có cánh, chẳng lẽ y đã thức tỉnh thành rồng phương Tây?

Không phải, hai huyết thống này có sự phân biệt chứ?

Y làm thế nào mà có thể mọc ra đôi cánh này từ việc luyện hóa di thể băng long? Thực sự là biến dị sao?

Đợi đã, nếu băng Long biết y đã mọc cánh, thì việc y và Túc Ly trong suối nước đỏ vừa rồi... cũng không phải sao?

Trúc Ẩn Trần nhìn vào chữ viết trên gỗ sét, ánh mắt trở nên mờ mịt, ngay sau đó, sát khí bùng lên.

Y quay người, trở lại con đường cũ, cánh rồng mở ra trong tư thế chuẩn bị tấn công, kiếm khí quấn quanh tay.

Y phải đi giết Túc Ly!

......

Rầm—

Trời dần sáng, cây cối cuối cùng bị đốn ngã, không còn gì cao hơn hai mét nguyên vẹn trên mặt đất.

Cuộc chiến của hai người đã san bằng nửa ngọn núi.

Túc Ly: "Ai làm ngươi nổi giận mà đến tìm ta xả cơn vậy?"

Trúc Ẩn Trần lạnh lùng trả lời một chữ: "Ngươi."

Còn ai khác nữa? Ngoài ngươi một tên chó khó giết, ai có thể làm y tức giận lại còn sống sót như thế này.

Trúc Ẩn Trần dừng tay, nhìn về phía xa.

"Tiểu kéo chân của em đến rồi." Túc Ly mỉm cười, cảm xúc thực sự ẩn sâu trong ánh mắt, bề ngoài chỉ còn lại vẻ giả tạo.

Trúc Ẩn Trần thả một con hạc giấy truyền âm, sau đó liếc nhìn hắn một cái, giọng điệu bình tĩnh: "Cút."

Có biết mình là ai không, một phản diện bị phong ấn trong ma giới chỉ nên hoàn toàn biến mất trước mặt mọi người.

Túc Ly nhìn y với ánh mắt đầy tình cảm: "Huyền Cầm, khi em quan tâm người khác ngay trước mặt ta, ta cảm thấy rất ghen tị, không chừng lúc nào đó không kiềm chế được sẽ loại bỏ một vài thứ gây khó chịu..."

Nói xong, hắn hóa thành một đám sương đen biến mất trước khi kiếm khí đến.

Trúc Ẩn Trần hồi phục lại tinh thần, nhìn xung quanh nơi đất bị tàn phá, còn sót lại mùi ma khí hỗn độn, nỗi đau muộn màng dâng lên, nơi này tạm thời không thể sử dụng.

Y thiết lập một trận pháp quanh khu đất bị ảnh hưởng bởi trận chiến và suối nước đỏ, đảm bảo không ai có thể vào trong, rồi dùng cánh rồng trở về chỗ ở, thấy ngôi nhà bị xuyên thủng bởi băng, y im lặng thiết lập lại một trận pháp nữa.

Y chọn một nơi cư trú mới, đặt các linh quả mới, sau đó che giấu cánh rồng và vảy rồng, chuẩn bị xong, Trúc Ẩn Trần ngồi trong sân đợi hạc truyền âm mang người đến.

"Sư huynh!"

Giọng nói vui tươi của một thiếu nữ từ trên đầu truyền đến, cùng với một tiếng kiếm vang rơi xuống sân, từ linh kiếm nhảy xuống, như một con bướm linh hoạt, bay đến trước mặt Trúc Ẩn Trần, quay một vòng.

"Sư huynh, huynh có thấy ta có gì thay đổi không?"

Trúc Ẩn Trần nhìn gương mặt rạng rỡ của thiếu nữ, ánh mắt nhu hoà cười nhạt: "Có vẻ cao hơn một chút."

Tư Nguyệt Nhã lắc đầu: "Không phải cái này."

Trúc Ẩn Trần chăm chú quan sát: "Xinh đẹp hơn."

"Cũng không phải, dung mạo là vật bên ngoài, ta sẽ trở thành kiếm tiên, không quan tâm đến những thứ này."

Dù nói vậy, Tư Nguyệt Nhã vẫn vui vẻ hơn nhiều, không nữ hài tử nào không thích đẹp.

Trúc Ẩn Trần nhìn xuống chân nàng, chú chó linh với lông trắng với hoa văn đỏ: "Vậy là, nuôi sủng vật rồi."

Con chó này, y nhớ nó được nhị sư muội cứu chữa trong bí cảnh Tiểu Thanh Lan trở thành kẻ ái mộ nàng, bị y giao cho tiểu sư muội nuôi, sau đó vì nhiều việc quá nên quên mất.

Vậy mà đã lâu như vậy, Yêu vương này vẫn đi theo bên cạnh tiểu sư muội, Trúc Ẩn Trần nhìn linh khuyển với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhiều hơn.

Kể từ khi tam sư muội bị một con cáo già bắt đi, Trúc Ẩn Trần luôn nghi ngờ các sinh vật khác giới xuất hiện bên cạnh các sư muội của mình.

Mặc dù đây chỉ là một con linh khuyển, nhưng nó có bản thể là một Yêu vương, trí tuệ đã mở, có thể hóa hình, có khả năng gây án!

"Sư huynh!" Tư Nguyệt Nhã giả vờ tức giận: "Là tu vi! Tu vi! Ta đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ rồi!"

"Nguyệt Nhã rất xuất sắc." Trúc Ẩn Trần hợp tình hợp lý khen ngợi.

Tiểu sư muội bây giờ là người có tu vi cao nhất trong số các nhân vật chính, ngoài trừ tam sư muội có tu vi cao, tam sư muội có Túc Dật truyền cho nàng công, hiện tại đã Xuất Khiếu, tiểu sư muội đây là thật sự dựa vào chính mình tu luyện, muội muội mà y nuôi lớn quả nhiên không tranh đua!

Tư Nguyệt Nhã nghe khen ngợi nhưng không vui, ánh mắt màu vàng cam tươi đẹp động lòng người nhìn chằm chằm Trúc Ẩn Trần, nhìn thế nào cũng chỉ thấy hai chữ chân thành.

Nàng bĩu môi, phồng má lấp lửng nói: "Sư huynh, huynh đã trở thành Hoá Thần tiên quân, ở đây khen ta là Nguyên Anh."

Nếu nàng không hiểu sư huynh, có thể tưởng rằng đó là trào phúng.

Tư Nguyệt Nhã có chút lo lắng nhìn Trúc Ẩn Trần: "Ta không biết sư huynh đã nhận được cơ duyên gì, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, sư huynh đã thành Hóa Thần, dù có đại năng truyền công cũng không nhanh như vậy, sư huynh, cơ thể của huynh vẫn ổn chứ?"

Tu luyện không bao giờ có chuyện một bước lên trời, Tư Nguyệt Nhã nghĩ rằng tốc độ tu luyện của mình đã đủ nhanh, nhưng khi nàng ra khỏi Thiên Khuyết Tháp của Kiếm tông, có người bảo nàng, sư huynh đã trở thành Hoá Thần.

Nàng ban đầu còn tưởng rằng đồng môn đang đùa, cho đến khi chưởng môn Thương Kiếm Tông và Đoạn Đục Kiếm Tiên đến gặp nàng, nói một đống chuyện hỗn tạp, còn bảo nàng quan sát thái độ của sư huynh đối với Thương Hoa Kiếm Tông, nghe thật phiền.

Trúc Ẩn Trần: "Ta rất tốt."

"Thật không?" Tư Nguyệt Nhã vẫn còn nghi ngờ, đưa tay bắt mạch cho Trúc Ẩn Trần, phát hiện ra sức khỏe rất ổn định!

"Sư huynh quả thật là tuyệt vời nhất!"

Xác nhận Trúc Ẩn Trần khỏe mạnh, Tư Nguyệt Nhã đem hết thảy dị thường thống nhất đưa về vì bình thường, sư huynh nàng chính là lợi hại như vậy!

"Huyền Cầm, em đang nói chuyện với ai vậy?" Túc Ly mặc y phục trắng, khí chất ôn hòa vô hại, từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Tư Nguyệt Nhã thì thể hiện ngạc nhiên thích hợp.

"Thì ra là Nguyệt Nhã sư muội tới, đã lâu không gặp..."

Rầm!

Cánh rồng vô hình quạt bay một chậu cây gần đó.

Ánh mắt Trúc Ẩn Trần trở nên lạnh lùng, cảnh cáo: Thành thật chút đi.

Túc Ly đáp lại bằng một nụ cười thuần lương an phận thủ thường: Như vậy đã đủ thành thật chưa?
Bình Luận (0)
Comment