Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!?

Chương 3

Ánh mắt của ma tu sáng lên khi nhìn thấy Trúc Ẩn Trần, phương hướng trốn thoát của gã ngay lập tức thay đổi, lao ngay về phía y.

"Đạo hữu, cẩn thận." Túc Ly vẻ mặt lo lắng nhắc nhở.

Trúc Ẩn Trần trong lòng cười lạnh, là nên cẩn thận bánh trôi nhân mè đen lòng dạ hiểm độc đâm sau lưng như ngươi đó.

Còn cái tên tu ma này, cũng là kim đan, bị Túc Ly đuổi đánh, nhìn thấy y lại xông tới, trên mặt y viết ba chữ: ta rất yếu hả?

Bàn tay cầm ô tre chậm rãi siết chặt, chỉ chờ ma tu đi tới giáng cho gã một đòn nặng nề, đưa gã xuống lỗ với ông bà.

"Khụ khụ khụ." Trúc Ẩn Trần đang chuẩn bị khởi động pháp khí, đột nhiên ho không ngừng, một dòng nước lạnh đột nhiên từ đan điền trào ra, linh khí trong kinh mạch đông lại.

Động tác thi pháp bị đánh gãy, Trúc Ẩn Trần lấy đan dược ra, mới vừa mở nút bình, ma tu đã đi đến bên cạnh y, dao găm sắc bén đã đặt ở bên cổ.

Trúc Ẩn Trần: "Vị đạo hữu ma tu này, có thể cho ta uống một viên đan dược cứu mạng được không? Bằng không ta sợ lúc đó, ta không trụ được đến lúc mục đích của ngươi đạt thành."

Ma tu phát hiện người qua đường bị mình thuận tay bắt cóc có chút quá mức bình tĩnh.

"Ngươi biết mục đích của ta?"

Trúc Ẩn Trần toàn thân rét run, muốn nhảy vào đống lửa để sưởi ấm: "Không biết, khụ khụ, nhưng ngươi không giết ta ngay lập tức, điều này chứng tỏ ta vẫn còn hữu ích."

Sao lại thế này, còn chưa phải lúc hàn độc phát tác, nhị sư muội trước khi đi đã kiểm tra qua cho y, chỉ giúp tiểu sư đệ chải vuốt kinh mạch không đến mức như vậy chứ.

Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của y không giống như đang giả vờ, ma tu do dự một lát, đặt tay còn lại lên cổ tay Trúc Ẩn Trần.

Chỉ chạm một lần rồi rút tay lại: "Ôi mẹ ơi, sao tay ngươi lạnh thế?"

Trúc Ẩn Trần: "Ta không may bị trúng hàn độc từ nhiều năm trước."

Ma tu vừa nghe được âm thanh chậm rì rì này liền đau đầu, thúc giục nói: "Mau ăn dược của ngươi đi."

Trúc Ẩn Trần lấy viên đang dược đỏ thẫm cho vào miệng, đan dược vào miệng là tan, nước thuốc chảy vào đan điền, áp chế ngọn nguồn của hàn khí.

Tứ chi dần dần ấm lại, Trúc Ẩn Trần cảm giác chính mình sống lại.

Ma tu nhìn dáng vẻ yếu ớt có thể ngã xuống bất cứ lúc nào của y, không khỏi nói: "Một viên có đủ không? Nếu không ăn thêm mấy viên đi."

Trúc Ẩn Trần: "Đủ rồi."

Tên ma này tu giống như có chút khờ, là ảo giác sao?

Ma Tu: "Ngươi lãnh đạm như vậy, thân thể lại lạnh, nói chuyện cũng không có độ ấm."

Trúc Ẩn Trần:....

Nếu thấy được mối quan hệ giữa ngươi và ta bây giờ, ai sẽ nói chuyện ấm áp với người kề dao vào cổ mình chứ?

Tên ma tu này đại khái không phải khờ, mà là đầu óc có vấn đề.

Túc Ly đứng cách đó mười mét, đã quan sát được một lúc, giống như một người xem kịch lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người.

Sau đó mới hành động như thể mình là người tốt, đi ngang qua sân khấu nói ra một câu lời dạo đầu.

"Ma tu, buông vị đạo hữu kia ra."

Trúc Ẩn Trần: Thật là một câu nói vô nghĩa kinh điển vô dụng. Tên tội phạm nào trên đời lại thả con tin chỉ vì một câu nói.

Túc Ly nói xong, cũng cảm thấy những lời này không thú vị, tay chậm rãi đặt lên chuôi kiếm treo ở bên hông.

Trúc Ẩn Trần nhìn thấy động tác của hắn lại  có cảm giác đau đớn trong lồng ngực, người này cũng thực hiện động tác này trước khi xiên sư đệ và ma tu không biết tên thành hồ lô.

Ngay cả sư đệ đồng môn có trưởng lão làm chỗ dựa cũng không ngần ngại ra tay chứ đừng nói đến một người qua đường như y.

Khát vọng sống sót lúc này đã lên đến đỉnh điểm, linh lực đông cứng miễn cưỡng vận chuyển bình thường, Trúc Ẩn Trần không chút do dự vung dù trong tay ra phía sau, đồng thời cúi người xuống để tránh hướng lưỡi dao găm, xoay người kéo khoảng cách.

Ma tu không đề phòng bị ô ném văng đi.

"Khụ khụ." Trúc Ẩn Trần bây giờ càng ho kịch liệt.

Túc Ly: "Đạo hữu, ngươi sao rồi?"

Trúc Ẩn Trần bị âm thanh đột ngột đến gần làm hoảng sợ, trên mặt không hiện ra cái gì, bình tĩnh trả lời: "Không sao."

Ngươi đến đây khi nào, cách xa ta ra một chút!

Tên ma tu bị ném đi lại bò trở về, không đúng là bay trở về.

Gương mặt mười phần thiếu niên nổi giận đùng đùng, trừng bọn họ: "Hai người các ngươi quả nhiên là một giuộc!"

Trúc Ẩn Trần:?

Xin hỏi sao ngươi có thể nghĩ ra được kết luận này vậy? Đầu óc không tốt, ánh mắt cũng không tốt nốt.

Còn nữa ngươi bao nhiêu niên kỷ*, tuổi còn trẻ học cái gì không học, chạy đi tu ma.

*Niên kỷ: Chỉ tuổi của một người.

Túc Ly: "Đều là đạo tu sĩ, chúng ta đương nhiên là đồng minh."

Nội tâm Trúc Ẩn Trần cực kỳ bài xích cùng Túc Ly ở một phe, hay là câu nói kia, thân thủ sư đệ giết người, còn kém y là một người qua đường.

Nếu hôm nay sống sót qua đại nạn này, về sau nhất định phải tránh xa người này, cũng phải bảo sư muội sư đệ tránh xa nữa.

"Khụ khụ." Cái lạnh lại quay trở lại, linh lực vừa mới khôi phục bình thường, tốc độ vận chuyển dần dần giảm xuống.

Trong lòng Trúc Ẩn Trần cảm thấy có chút bất an.

Rốt cuộc sao lại thế này, rõ ràng y vừa mới ăn qua một viên đan dược, bình thường dưới tình huống như thế này chắc hẳn có thể duy trì một tháng mới đúng, làm sao có thể tái phát nhanh như vậy.

Ma tu nhìn hai người bọn họ, ánh mắt hiện lên ác ý, khuôn mặt non nớt đến đâu cũng không áp được sát khí: "Hôm nay ta xui xẻo, ta liều mạng với các ngươi!"

Vừa nói, gã vừa ném con dao găm trong tay ra, con dao găm tách thành hàng chục bản sao giống hệt nhau bay trong không trung, vòng lại tấn công hai người họ từ góc độ khác nhau.

Trúc Ẩn Trần chịu đựng kinh mạch không ổn điều khiển pháp khí, đánh rớt con dao găm nhằm về phía mình.

Hàn độc phát tác, quanh thân Trúc Ẩn Trần tản ra khí lạnh, khí tràng người sống chớ giống như băng tuyết vào mùa đông, cực lạnh, cực lãnh.

Trong mắt ma tu có thêm hai phần cảnh giác. Đây là muốn động thủ?

Vẻ mặt bệnh tật vừa rồi quả nhiên là ngụy trang. Để gã hạ thấp cảnh giác, chính là tu sĩ xảo quyệt kia, chắc chắn có nhiều ma tu đã bị lừa.

Trên thực tế Trúc Ẩn Trần chỉ là lạnh đến mức không thể nói được, cảm giác cơ bắp cũng hơi chậm lại, thường được gọi là đóng băng.

Hai bên một là ma tu, hai là tên tội phạm giết người, cố tình lúc này lại xảy ra vấn đề, ông trời muốn giết y.

Càng làm cho Trúc Ẩn Trần hoạ vô đơn chí*, ma tu bắt đầu nổi điên: "Dù sao cũng chạy không thoát, chết cũng phải kéo theo đệm lưng!"

*Xui xẻo vận hại thường không đến có 1 lần mà tai họa sẽ nối tiếp nhau.

Vừa gào vừa trừng đôi mắt đỏ rực, rút thanh kiếm bên hông chém tới chỗ Trúc Ẩn Trần.

Em gái ngươi! Có bản lĩnh thì đi bắt Túc Ly đi, chém ta làm cái gì?

Trúc Ẩn Trần tung dù chặn đòn tấn công, động tác của y hơi chậm do ảnh hưởng bởi hàn độc, ma tu đúng chuẩn cơ hội đột phá phòng ngự, vòng ra phía sau y, một kiếm đâm vào bụng.

Bị kích thích bởi cơn đau, Trúc Ẩn Trần ngẫu nhiên đút tay vào nhẫn trữ vậy, ném ra một thanh trường cầm, đập vào đầu ma tu gây nên âm thanh hỗn loạn.

"Ah! Cái quái gì vậy, tiểu gia ta không chơi với ngươi nữa!" Dừng một chút, ma tu hóa thành một làn khói biến mất tăm.

Trúc Ẩn Trần không thấy ma tu, trong lòng càng tức giận, nếu đã chạy trốn thì chạy luôn đi! Cứ một hai phải chạy tới đây cho ta ăn một đao, ma tu mặt baby đáng chết, ta nhớ kỹ ngươi rồi đấy.

"Đạo hữu, ngươi không sao chứ?" Một giọng nói ôn hoà quan tâm vang lên bên tai.

Trúc Ẩn Trần một đống lửa giận giống như bị rót một chậu nước lạnh, nháy mắt bình tĩnh lại, tình cảnh hiện tại của y còn không an toàn, bên cạnh còn có một kẻ nguy hiểm.

"Không...." Một cảm giác choáng váng quét qua đầu óc, tầm nhìn bắt đầu mơ hồ, năm giác quan dường như đang rút ra khỏi cơ thể.

Trong đầu nhanh chóng hiện lên con dao màu sắc đẹp mắt của tên ma tu kia, con dao này có độc.

Trúc Ẩn Trần nghe thấy thanh âm chậm rì rì của Túc Ly: "Hầu hết vũ khí của Nhiếp Hồn Tông đều có độc, đạo hữu ngươi cảm thấy như thế nào?"

Cái tên như ngươi đã sớm biết từ lâu, cố ý nhìn ta bị đâm, gia hỏa này chính là ngóng trông y chết ở trong tay ma tu!

Túc Ly quan sát Trúc Ẩn Trần, mặc dù bị thương bởi một con dao, chất độc đã xâm nhập vào cơ thể, vẻ mặt vẫn không thay đổi, là người mười phần cứng cỏi.

Tay trái cầm trường cầm chống trên mặt đất, tay phải cầm đu trúc như một thanh kiếm, ánh mắt xa cách thờ ơ nhìn hắn, trong ánh mắt lại trống không.

Bàn tay đang đưa ra của Túc Ly hơi khựng lại, ánh mắt này...

Tầm nhìn của Trúc Ẩn Trần biến thành màu đen, trước khi ý thức hoàn toàn tiêu tan, không nhịn được mắng một câu —— thằng chó.

Túc Ly chỉ thấy y mở miệng như muốn nói cái gì.

Giây tiếp theo, trường cầm nặng nề nghiêng đi, Trúc Ẩn Trần cầm ô ngã về phía sau.

Túc Ly cứ như quỷ sai mà tiếp được người.

Vào tay là một cảm giác lạnh lẽo, cách lớp quần áo cứ như đang cầm một tảng băng.

Cầm cổ tay người đó, lạnh băng đến không giống người sống.

Túc Ly vẻ mặt âm trầm: "Thật sự trúng hàn độc."

Hắn vừa rồi cũng cho rằng đây là thủ thuật dùng để lừa gạt ma tu.

Dù trúc, hàn độc.

"Ta hình như biết ngươi là ai rồi."

Ngón tay chạm vào đôi mắt nhắm nghiền, nhớ lại ánh mắt cao ngạo kia, đáy mắt sinh ra vài phần khát vọng.

Thật sự muốn đào ra, đóng băng trong tuyết, treo lên chỗ cao, nhất định rất xinh đẹp.

Lấy lại tinh thần, ngón tay đã ấn ra một lỗ nhỏ ở cuối mắt Trúc Ẩn Trần.

Túc Ly rút tay lại, trên khuôn mặt tái nhợt để lại một vết móng tay màu đỏ hình lưỡi liềm.

Chờ một chút, nơi này quá đơn sơ, trước tiên nên tìm một vật chứa xứng đáng với đôi mắt xinh đẹp này đã.

*

Trong một không gian xa lạ trắng xóa.

Trúc Ẩn Trần vô thức chạm vào khóe mắt, như thể vừa rồi có một loại cảm giác nguy hiểm không thể giải thích được.

Nhìn vào khoảng trắng trước mặt, đây là đâu?

Âm phủ trong truyền thuyết sao?

Cảm giác không giống lắm.

【 Xin chào ký chủ, kiểm tra đo lường nhận thức cơ bản của ký chủ về hệ thống, có muốn hệ thống tiến hành tự giới thiệu không? 】

Âm thanh phát ra từ bên dưới.

Trúc Ẩn Trần cúi đầu xuống, một con mèo nhỏ màu trắng đang ngửa đầu lên nhìn y, cái đuôi phía sau đang lắc lư còn lớn hơn cả thân.

Mặc dù biết rõ con mèo này có lẽ chính là hệ thống, âm thanh Trúc Ẩn Trần nói chuyện không khỏi nhẹ xuống. Y ngồi xổm xuống, rút ​​ngắn khoảng cách: "Xin chào, xin hỏi làm thế nào để giải trừ trói buộc."

Theo kinh nghiệm đọc nhiều tiểu thuyết ở kiếp trước của y, hệ thống có ý thức thường đều là rắc rối lớn, lui một nghìn bước mà nói, trong đầu có thứ lúc nào cũng có thể nhìn trộm suy nghĩ của mình cũng rất đáng sợ.

Mèo trắng nhỏ nghiêng đầu.

【Không thể được giải trừ cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.  】

Trúc Ẩn Trần: "Xin lỗi, tôi không có chấp niệm tiếp tục sống sót, tôi đi đầu thai, cậu tự đi tìm ký chủ mới thế nào?"

Khuôn mặt của mèo nhỏ rất bối rối, nhìn qua càng dễ thương hơn, khiến người ta muốn sờ thử một phen.

【Ký chủ định tự sát à? Hệ thống kiểm tra đo lường không phát hiện được khuynh hướng chán đời của ký chủ.  】

Trúc Ẩn Trần phản ứng lại, nghi hoặc dò hỏi: "Tôi còn chưa có chết mà?"

Mèo trắng nhỏ nghi hoặc nhìn lại.

【 Đương nhiên là không có, người sống mới có thể làm nhiệm vụ. Cậu còn muốn chết? Khi cậu chết, hệ thống sẽ tìm kiếm ký chủ mới.  】

【 Mặc dù ký chủ là người được hệ thống chọn thích hợp nhất, nhưng xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, hệ thống tôn trọng nguyện vọng cá nhân của ký chủ. 】

Bốn từ chủ nghĩa nhân đạo làm Trúc Ẩn Trần  dần tiếp nhận hệ thống này: "Chờ một chút, xin hỏi tên đầy đủ của hệ thống là gì?"

Từ tên của hệ thống có thể biết là công năng đại khái, nếu như không có nhiệm vụ ghê tởm và thủ đoạn cưỡng chế, nói chuyện với hệ thống cũng không phải không được, coi như là nuôi thú cưng.

Nếu hệ thống có thể cung cấp một số trợ giúp thì càng tốt, hy vọng có thể giúp tiểu sư đệ của y cải thiện thiên phú, hoặc có phương pháp làm Thuỷ Mộc linh căn có thể luyện công pháp cũng được.

【 Thiên Đạo tự cứu hệ thống 】

"Khụ khụ." Trúc Ẩn Trần bị tên này làm cho sặc: "Thiên Đạo tự cứu?"

Y không nghe lầm đi, thời buổi này bản thân Thiên Đạo cũng khó bảo toàn sao?

Trên người mèo trắng nhỏ tản ra một làn khí sống không còn gì luyến tiếc.

【 Không sai, là Thiên Đạo tự tính ra bản thân sắp sửa hủy diệt, phân hoá ra các hệ thống tự cứu mình. 】

Trúc Ẩn Tràn chỉ vào chính mình: "Cậu cảm thấy tôi có thể cứu vớt thế giới?"

Mèo trắng nhỏ ngừng vẫy đuôi, như cà chua héo mà nằm trên mặt đất.

【 Không biết, cứ thử xem. Tệ nhất thì thế giới sẽ bị hủy diệt, tất cả mọi người sẽ cùng chết.  】

Trúc Ẩn Trần:!

Đây là trạng thái tinh thần gì?

Từ từ ——

Trúc Ẩn Trần hai tay nâng mèo nhỏ lên: "Hệ thống, cậu tỉnh lại một chút. Nếu không có Thiên Đạo, sư đệ sư muội của tôi sẽ thế nào?"

Mắt mèo nhỏ chỉ mở một nửa, như trái cà chua héo.

【 Đương nhiên là tất cả cùng nhau xong đời.  】

Trúc Ẩn Trần hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại: "Nhiệm vụ của cậu là gì? Sau khi hoàn thành, tôi có thể giữ cho Thiên Đại sống sót, đúng không?"

Hệ thống vẫn còn âm thanh nửa chết nửa sống.

【 Cũng không nhất định. 】

Trúc Ẩn Trần mới vừa hít vào một hơi thiếu chút nữa khiến tim ngừng đập.

【Nhiệm vụ duy nhất của hệ thống là giúp nhân vật chính đánh bại phản diện, sống sót đến đại kết cục, cái này rất khó.  】Mèo trắng nhỏ vươn đệm thịt nhỏ đầy lông ra, vỗ nhẹ vào tay Trúc Ẩn Trần.

【 Không mong đợi cậu có thể thành công, chỉ cần cố gắng hết sức là tốt rồi.  】

Trúc Ẩn Trần phát hiện ra mình lo lắng hệ thống sẽ cưỡng chế y phải làm nhiệm vụ, nhưng điều đó thực sự không cần thiết. Hệ thống này căn bản không nghĩ nhiệm vụ có thể thành công.

"Nhân vật chính, phản diện, cho nên tôi đây là xuyên sách hả?"

【 Đúng vậy, quy tắc của nhiều thế giới không đủ hoàn thiện, thế giới này được tạo thành từ nhiều thế giới nhỏ khác nhau. 】

【 Thiên Đạo duy trì thế giới ổn định đã rất mệt mỏi, một nhân vật chính so với nhân vật chính khác, còn không bằng bớt lo. 】

Mèo trắng lắc đầu, mí mắt dần khép lại, đầu cúi xuống, cực kỳ giống như một người lao động đã thức suốt đêm mười ngày nửa tháng, đầu óc bị buồn ngủ bao phủ.

Còn chưa nói xong, Trúc Ẩn Trần nhẹ nhàng lung lay nó hai lần: "Hệ thống, đừng ngủ vội, thế giới này có mấy quyển sách, cốt truyện là gì, nhân vật chính và phản diện là ai?"

"Sư đệ của tôi là nhân vật chính sao?" Y chắc hẳn cũng có một chân trong đó!
Bình Luận (0)
Comment