Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!?

Chương 52

Liễu Nam Yên cẩn thận kiểm tra một lúc, đưa ra kết luận: "Quả thực là ma khí, có người đã đặt lời nguyền lên ngươi. Không gây hại gì cho cơ thể, chỉ khi sử dụng linh lực mới bị nhiễm ma khí, cho đến khi ma khí trong lời nguyền dùng hết thì không sao nữa."

Nghe vậy, Lan Vọng Sinh ngay lập tức xác định được đối tượng, mắng chửi: "Lòng lang dạ sói! Âm hiểm độc ác, bỉ ổi đê tiện!"

Liễu Nam Yên nghe anh mắng như thật, hỏi: "Ngươi biết ai hạ lời nguyền sao?"

Lan Vọng Sinh đối mặt với ánh mắt uy hiếp dọa của bạn mình, bực bội trả lời: "Không biết, nhưng nhất định là một tên ma tu độc ác, âm hiểm, ghê tởm làm người buồn nôn."

Trúc Ẩn Trần tỏ vẻ tán đồng: "Nói không sai."

[Huyền Cầm, nhìn người mắng ta ngươi vui lắm à?]

Gương mặt vốn không biểu cảm của Trúc Ẩn Trần càng thêm đông lại thành băng, cái tên lòng dạ đen tối này quả nhiên đang theo dõi.

[Yên tâm, ta sẽ không nhúng tay vào.] cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.

Trúc Ẩn Trần hạ mí mắt, tên phiền phức.

Kiếm tu hỏi Liễu Nam Yên câu mà ai cũng muốn biết: "Hắn thực sự không phải ma tu?"

Liễu Nam Yên: "Không phải."

Lan Vọng Sinh run run khoé miệng: "Vị sư huynh này, làm người không nên có thành kiến."

"Khụ, xin lỗi." Kiếm tu mặt mày chính trực, tính cách cũng ngay thẳng, nghi ngờ người trước mặt là không đúng, dù thật sự rất khó không nghi ngờ.

Trúc Ẩn Trần nhìn Lan Vọng Sinh từ trên xuống dưới, bỗng nảy ra ý tưởng, cởi áo choàng đen của mình ra, đưa qua: "Mặc Lan, ngươi mặc vào."

Dưới áo choàng đen, một bộ y phục đẫm máu tựa như lệ quỷ.

Liễu Nam Yên thét lên: "Sư huynh! Sao trên người huynh lại có nhiều máu vậy!"

Trúc Ẩn Trần đối mặt với ánh mắt khiếp sợ và phẫn nộ của sư muội như muốn xé xác người ta, thầm nghĩ không hay rồi, quên thay y phục bên trong.

"Máu là của người khác."

Lời an ủi sư muội nghe qua hoàn toàn không có nửa điểm ấm áp.

Trúc Ẩn Trần sắc mặt điềm tĩnh, giọng nói như kể một chuyện nhỏ nhặt, nhưng sự bình tĩnh đó kết hợp với bộ y phục máu me, hiệu quả cực kỳ kinh khủng.

Tuyên Kỷ cảm thán trong lòng: Vị này cũng rất có phong thái ma tông của ta

Nhận ra mình đang trở thành tâm điểm chú ý, Trúc Ẩn Trần có chút khó chịu, ném áo choàng đen về phía Lan Vọng Sinh: "Ta đi thay y phục."

Bóng dáng Trúc Ẩn Trần biến mất trong rừng, Liễu Nam Yên hỏi: "Lan sư huynh, ai đã làm sư huynh của ta bị thương?"

Nàng không mù, trên áo có nhiều vết rách như vậy, nhìn qua biết ngay là bị vật sắc nhọn cắt.

Giờ trên người không có vết thương không có nghĩa là trước đó không bị.

Lan Vọng Sinh sắc mặt tối sầm, dữ tợn: "Hai tên tà tu đấy chết rồi."

Còn lại tên ma tu đó, là mục tiêu của anh, anh nợ Hàn Trúc một con mắt.

Liễu Nam Yên vuốt qua túi thuốc bên hông: "Chết rồi sao, thật là quá nhẹ cho bọn chúng."

Tuyên Kỷ: "Các ngươi..."

Các tu sĩ chính đạo nhanh chóng trả lời: "Tu sĩ đại tông môn chúng ta luôn lấy nhân thiện làm gốc."

Tuyên Kỷ: "..." Mấy người mới là đang nói dối không chớp mắt.

Trong túi trữ vật mà Túc Ly đưa cho đương nhiên chỉ có y phục trắng, Trúc Ẩn Trần thay xong y phục trở lại Lan Vọng Sinh đã khoác áo choàng đen, thành công làm mấy tu sĩ chính đạo vừa bớt nghi ngờ lại nhìn chằm chằm đầy hoài nghi.

Lan Vọng Sinh kéo mũ áo choàng: "Hàn Trúc, cho ta cái này làm gì?"

Trúc Ẩn Trần rất hài lòng với phản diện này: "Rất tốt, Nam Yên, có dược đổi màu mắt không? Cho hắn đổi thành mắt đỏ."

Liễu Nam Yên gật đầu: "Được, sư huynh."

Tuyên Kỷ nghe ra chút manh mối, đây là định giả làm ma tu?

Trúc Ẩn Trần đặt tay lên vai Lan Vọng Sinh: "Mặc Lan, chúng ta thiếu nhân thủ, ngươi đi làm thủ lĩnh tà tu đi."

Lan Vọng Sinh bị giao cho trọng trách: "... Ngươi cũng thật dám nghĩ." Nghĩ đến cảnh mình làm thủ lĩnh tà tu chỉ huy chúng đấu đá lẫn nhau, anh bắt đầu hào hứng!

Nhanh chóng chấp nhận, bắt đầu nóng lòng muốn thử: "Ê các ngươi nói xem, ta làm tà tu đi bắt lũ mù kia, tưởng ta là ma tu thì như thế nào?"

Liễu Nam Yên cúi đầu, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, tay lướt qua túi thuốc: "Sau đó mở tiệc ăn mừng, ta cải trang thành thuộc hạ của ngươi, thêm chút thuốc vào, dưới Nguyên Anh chắc chắn phải chết, Nguyên Anh tuỳ theo thực lực ít nhất giảm ba phần."

Lan Vọng Sinh: "Rất tốt, dược của ngươi rất hữu dụng, ta chính thức phong ngươi làm độc sư, kẻ đáng chết, không để sót một ai."

Liễu Nam Yên: "Để lại hai kẻ thử dược, với đồng minh chính đạo không được nặng tay quá, tà tu thì không cần kiêng nể."

Lan Vọng Sinh khinh bỉ mà cười nhạo một tiếng: "Vậy để chúng cống hiến chút giá trị trước khi chết đi."

Trúc Ẩn Trần liếc anh, vào vai rất nhanh, y cũng không thể nhàn rỗi: "Ta sẽ đi báo tin cho các tu sĩ chính đạo."

Tuyên Kỷ và ba tu sĩ khác im lặng chứng kiến kế hoạch thành hình, tưởng niệm cho các tu sĩ chính đạo và tà tu.

"Tu sĩ đại tông môn đều như vậy..." Tuyên Kỷ không tìm được từ ngữ thích hợp, một lúc sau mới nói: "Như vậy... không câu nệ tiểu tiết?"

Các tu sĩ đại tông môn đồng loạt phủ nhận: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, chỉ có bọn họ thôi."

Lan Vọng Sinh chỉ vào mấy tu sĩ chính đạo: "Bọn họ sắp xếp thế nào?"

Liễu Nam Yên: "Bọn họ nợ ta nhân tình, chịu trách nhiệm bảo vệ ta."

Trúc Ẩn Trần: "Vậy làm hộ vệ."

Tu sĩ chính đạo:... Nói vậy, các ngươi có nghĩ đến ý kiến của bọn ta không?

Câu trả lời hiển nhiên là không, ba người cứ thế bị sắp xếp cho thân phận mới, bị trúng độc của Độc Sư nên không thể không bảo vệ những tu sĩ chính đạo.

Còn về phần Tuyên Kỷ, ban đầu hắn định chủ động xin làm thuộc hạ cho Lan Vọng Sinh (để xem kịch vui), nhưng Trúc Ẩn Trần không yên tâm để vị thiếu chủ ma tông này ở cạnh sư muội mình, nên tìm cớ đưa hắn đi cùng.

Dưới sự dẫn dắt của một tên tà tu sợ đến vỡ mật, Ma tu áo choàng đen mang theo ma khí và thuộc hạ Độc Sư tiến vào một nơi tụ tập của tà tu.

Trúc Ẩn Trần mang theo Tuyên Kỷ và một đống độc dược của sư muội đưa cho, thuốc chữa thương, xuân dược... rời khỏi đội ngũ.

Sao lại có xuân dược?

Liễu Nam Yên giải thích: "Có những người có thể chất đặc biệt, khả năng kháng độc rất mạnh, nhưng hầu như không ai kháng lại được xuân dược, dù là người sinh ra bất lực cũng có thể rối loạn nội tức dưới tác động của xuân dược."

"..."

Trúc Ẩn Trần nhận thuốc, trong đầu gào thét phẫn nộ, ai đã dạy hư sư muội đơn thuần của y? Là ai! Ai đã dạy nàng chế tạo xuân dược?

Độc dược thì không sao, sư muội y thể chất đặc biệt không sợ độc, nhưng xuân dược nguy hiểm thế này sao có thể để một tiểu cô nương tiếp xúc!

"Xuyên Ô Dược Quân, hừ."

Tuyên Kỷ: "Chúng ta đi đâu tìm những tu sĩ khác đây?"

"Không phải đi tìm tu sĩ." Tìm tu sĩ chính đạo chỉ là cái cớ, nơi bọn họ ở y đã biết từ lâu, tìm người chỉ là ngụy trang, Trúc Ẩn Trần có việc khác phải làm.

"Ừ?" Tuyên Kỷ nhướn mày, nhìn khuôn mặt lạnh lùng như sương của bạch y tu sĩ, toàn thân thuần khiết, không nhiễm bụi trần, nếu chỉ nhìn vẻ ngoài thì đúng là chính đạo hơn hẳn hai người kia. Tuy nhiên, những đề nghị vừa rồi đều là do người này đưa ra.

Trúc Ẩn Trần: "Chúng ta đi tìm mắt trận."

Tuyên Kỷ nghe thấy lời này trở nên nghiêm túc, bề ngoài vẫn là bộ dáng lười biếng không có hứng thú: "Ngươi biết mắt trận ở đâu?"

Trúc Ẩn Trần ngẩng lên nhìn hắn: "Ta không biết, nhưng ngươi nhất định sẽ biết."

"Ma tu."

Tuyên Kỷ mịt mờ mà quan sát người trước mặt, không thấy dấu hiệu nào cho thấy y đang đùa giỡn, lười biếng tiêu tan, ánh mắt mơ màng trở nên sắc bén.

"Ngươi làm sao nhìn ra được?"

Dĩ nhiên là vì ta có kịch bản.

Trúc Ẩn Trần cao thâm khó đoán nói: "Ma tu đều có một loại khí tức khiến người khác khó chịu."

Tuyên Kỷ thấy lý do này thật kỳ quái không hợp lý: "Đây là gì? Trực giác?"

Cau mày nói: "Nếu vừa rồi ta không thừa nhận thì ngươi cũng không có chứng cứ?" Nghĩa là ta tự nhảy vào bẫy?

Trúc Ẩn Trần: "Không, ngươi chính là ma tu." Kịch bản ngoại trừ có vấn đề về cốt truyện, thân phận nhân vật thì chắc chắn.

Tuyên Kỷ cười nhạt, khí thế xung quanh thay đổi, giống như cây hoa ăn thịt vừa tỉnh giấc, hung hãn và nguy hiểm: "Vạch trần thân phận của ta, ta hẳn là nên diệt khẩu mới đúng?"

Khí thế có đủ, nhưng so với thời điểm Túc Ly nổi điên còn kém xa.

Trúc Ẩn Trần không chút sợ hãi, nhàn nhạt nói: "Giết ta, ngươi cũng sẽ chết."

Giọng nói lạnh lùng như nước hồ đóng băng, không giống đe dọa, mà như đang trần thuật một sự thật.

"Huống chi, thật sự đánh, ai sống ai chết, còn chưa biết."

Trong lòng Tuyên Kỷ bồn chồn, người này tự tin như vậy, hẳn là có át chủ bài, hơn nữa có thể cùng lúc phát hiện tà tu ẩn nấp trong rừng, thực lực cũng không thể coi thường.

Chủ động nhượng bộ một chút, giọng điệu hòa hoãn hơn: "Đánh đánh giết giết cỡ nào cũng thô bạo, quân tử dùng lời không dùng tay, chúng ta nói chuyện thêm chút nữa được không?"

Trúc Ẩn Trần: "Không có gì để nói, ngươi đưa ta đi tìm mắt trận, phá trận, đợi sư muội giải độc xong, chúng ta đường ai nấy đi."

Tuyên Kỷ hoàn toàn coi tu sĩ này là đối thủ không thể xem nhẹ: "Ngươi biết ta là ma tu, còn biết ta có thể tìm được mắt trận, vậy tại sao còn để người khác trà trộn vào tà tu tìm bản vẽ trận pháp?"

"Và ngươi làm sao chắc chắn ta sẽ đồng ý đi tìm mắt trận với ngươi, sao ngươi nhìn ra ta và tà tu khác không cùng phe?"

Trúc Ẩn Trần: "Ta không cần giải thích với ngươi."

Ta làm sao biết được, người xem đáp án trực tiếp còn đâu biết cách giải.

Tuyên Kỷ kéo dài giọng, vẻ lười biếng không chút hứng thú: "Thật ra, ta không gấp phá trận, tìm mắt trận muộn một chút cũng không sao."

Trúc Ẩn Trần lạnh lùng liếc hắn, lúc sau là một khoảng im lặng tĩnh mịch, ngay khi Tuyên Kỷ nghĩ y sẽ không nói gì, giọng nói thanh lãnh như băng tuyết vang lên.

"Trên người ngươi có thương tích, đi theo sư muội ta, nhưng không tìm tà tu."

Vậy nên các ngươi không cùng phe, không cùng phe đương nhiên cũng không ra được, cần phá trận.

Việc bịa lý do khiến y thấy mệt mỏi.

Tuyên Kỷ hiểu lời giải thích chưa nói của y, gật đầu: "Vậy tại sao để bọn họ vào chỗ tà tu tìm bản vẽ trận pháp?" Hắn thực sự tò mò điều này.

Trúc Ẩn Trần: "Có tà tu đang lan truyền tin đồn trong tu sĩ chính đạo, bọn họ ở bên ngoài rất nguy hiểm."

Tuyên Kỷ cân nhắc một chút rồi nói, hai mắt chậm rãi trợn to, không thể tin tưởng mà nhìn người này: "Ngươi muốn lợi dụng tà tu bảo vệ bọn họ?"

Lan Vọng Sinh và Liễu Nam Yên bị tất cả tu sĩ chính đạo bao vây vì bị tà tu vu oan, cả chính đạo lẫn tà tu đều muốn giết bọn họ, tình thế vô cùng nguy hiểm.

Nhưng nếu hai người đó trà trộn vào chỗ tà tu, tu sĩ chính đạo không tìm thấy bọn họ, tà tu cho rằng bọn họ là người phe mình.

Mà bọn họ nhất định sẽ động tay chân.

Cái này...

Tình thế hoàn toàn hỗn loạn rồi.
Bình Luận (0)
Comment