Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!?

Chương 57

Lan Vọng Sinh vội vàng thu liễm khác thường, quả quyết phủ nhận: "Không, ngươi không có, không phải là ta vẫn còn sống sao? Ngươi nhìn cho rõ đi!"

Để chứng minh những tính xác thực lời nói của bản thân, Lan Vọng Sinh thậm chí còn nhảy tại chỗ hai cái.

"Ngươi còn sống." Trúc Ẩn Trần nhìn hắn, ánh mắt tựa như cách một tầng chắn hư ảo, người bên trong màn hình nhìn ra bên ngoài, xác nhận điều gì đó.

Lan Vọng Sinh bắt lấy tay y: "Đúng vậy, còn sống, tay ta vẫn còn ấm đây."

A, tay Hàn Trúc lạnh như băng, giống như không hề có chút nhiệt độ nào. Tu sĩ Băng linh căn đều như vậy sao?

Trúc Ẩn Trần dùng sức lắc đầu, ngón tay bóp chặt trán, dùng sức bóp huyệt Thái Dương hai lần, rốt cuộc cũng hoàn toàn thanh tỉnh.

"Mặc Lan, ta vừa rồi..."

Lan Vọng Sinh nhanh chóng cướp lời: "Ngươi vừa rồi không làm gì cả!"

Trúc Ẩn Trần bình tĩnh nhìn về phía anh: "Thật sao? Hóa ra là vậy."

Lan Vọng Sinh nhìn chằm chằm vào mặt y, mang theo ý dò hỏi. Tuyệt, gương mặt ấy căn bản chẳng biểu lộ bất kì cảm xúc nào.

Vậy y có tin anh hay không? Ký ức nhớ nhiều hay ít, giờ phút này đây, Lan Vọng Sinh hận chết khuôn mặt vô cảm này của Trúc Ẩn Trần, cái gì cũng nhìn không ra.

Trúc Ẩn Trần tin... mới là lạ. Những lời Lan Vọng Sinh nói, một chữ y cũng không tin. Y biết người này cố tình gạt mình mà vẫn còn tin hắn, y đương nhiên không phải kẻ ngốc.

Những kí ức xuất hiện trong đầu ban nãy là sao? Y tới chỗ đống người chết kia khi nào?

Xì! Đau đầu.

Liễu Nam Yên: "Sư huynh, các ngươi bị sao thế?"

Động tác nhảy lên nhảy xuống của Lan Vọng Sinh quá lớn, không chỉ Liễu Nam Yên mà còn rất nhiều người xung quanh cũng đang nhìn bọn họ.

Trúc Ẩn Trần: "Không có việc gì."

Những tu sĩ khác lắc đầu, trong ánh mắt rõ ràng viết: "Ài, lại thêm một người điên rồi."

"Ta đi nghiên cứu trận pháp." Lan Vọng Sinh sợ Trúc Ẩn Trần tiếp tục hỏi, chưa kịp nói xong đã chạy vào ra chỗ đám người đang nghiên cứu trận pháp.

Liễu Nam Yên vịn vào vách đá đứng dậy: "Ta vẫn còn có một ít thảo dược giúp khôi phục linh lực ở đây, ta đi xử lý một chút."

Có người bỏ cuộc, cũng có người chưa từ bỏ ý định. Lỡ như, lỡ như đây là cái trận pháp cuối cùng, nếu bọn họ mà không làm gì đó thì chỉ còn nước chầu ông bà thôi.

Trúc Ẩn Trần đứng lặng một lát, bỏ qua việc bắt Lan Vọng Sinh, quay đầu tìm Phạn Mộng Đàm: "Phạn đạo hữu, ngươi tìm ra mấu chốt phá trận ở trên người ta, vậy có thể cho ta một cái chỉ dẫn không?"

Trên gương mặt vẫn luôn vững vàng trấn định của Phạn Mộng Đàm hiện lên một nụ cười gượng: "Bói toán không phải vạn năng. Tìm được ra là ngươi đã là cực hạn trước mắt của ta rồi. Thật không dám giấu giếm, vì quẻ này, ta đã tiêu hao hơn ba năm khí vận tương lai vì đại giới."

Một tiếng động lớn truyền đến từ bên ngoài trận pháp.

"Trận pháp lại bắt đầu thu nhỏ lại rồi!"

"Không, ta không muốn ở bên ngoài, cho ta vào!"

"Đừng chen! Đừng chen chúc mà!"

Khu vực rìa trận pháp đã vắng tanh, tất cả mọi người đều chen chúc ở trung tâm trận.

"Ngươi vậy mà lại còn linh lực!"

"May mà ta cẩn thận, bằng không đã bị đám phế vật cấp thấp các ngươi ép chết rồi."

"Ngươi cũng giữ lại linh lực!"

"Ai chẳng muốn tự bảo vệ mình. Hơn nữa, pháp khí kia cũng không thiếu linh lực của ta."

"Người không vì mình, trời tru đất diệt, phía sau ngốc đi thôi."

Chen chúc, dẫm đạp, hoài nghi, mâu thuẫn, xung đột, liên tiếp không dứt.

"Chư vị bình tĩnh một chút, đừng quấy rầy trận tu phá trận."

"Chen cái gì mà chen! Nếu không phá được trận pháp thì đến cuối cùng ai cũng chết mà thôi!"

"Hoang mang, rối loạn, chẳng có tư thái tu sĩ chút nào!"

Đây là một số ít người vẫn còn lý trí.

Một làn sóng linh lực bao trùm trận pháp, những tu sĩ mất linh lực bị đè xuống đất, không thể động đậy.

Trúc Ẩn Trần đứng trên một tảng đá cao lớn, nhìn xuống cảnh tượng hỗn loạn bên dưới: "Người nào còn gây rối nữa thì ném ra ngoài."

Có người không cam lòng mà nghi ngờ: "Sao hắn vẫn còn nhiều linh lực như vậy chứ!"

Đúng, tại sao lại vậy? Không chỉ một người bất mãn với điều này.

Nhưng không ai cho bọn họ câu trả lời tường tận cả.

Trúc Ẩn Trần thu lại uy áp, đi đến chỗ các tu sĩ đang nghiên cứu trận pháp, coi như không thấy Lan Vọng Sinh đang trốn trong đám người, hỏi: "Có kết quả chưa?"

Một trận tu lắc đầu: "Không có sinh môn."

"Cái trận pháp này lúc tạo ra ban đầu đã không thiết lập sinh môn, đây hoàn toàn là một tử sát trận, trừ việc cưỡng ép phá trận, ngoài ra không còn cách nào khác."

Trận tu nói, có chút nản lòng thoái chí. Cưỡng ép phá trận, trong bọn họ còn ai có năng lực cưỡng ép phá trận nữa? Dựa vào những người vẫn còn chút linh lực, hay dựa vào Kim Đan trước mặt?

Đừng nói là Kim Đan, kể cả Nguyên Anh đại viên mãn có tới cũng không phá được trận pháp này.

Trúc Ẩn Trần: "Làm như nào?" Phá trận kiểu gì?

Trận tu không hiểu ý của y: "Cái gì?"

Đừng bận tâm.

Trúc Ẩn Trần không có ý định thuyết phục một người xa lạ tin tưởng chính mình, ánh mắt nhạy bén bắt được thân ảnh đang ẩn trong đám người mà nhìn lén: "Mặc Lan, nói ta biết."

"Không có thời gian để ngươi tiếp tục do dự."

Lan Vọng Sinh chớp mắt một chút liền lao tới, há miệng như muốn nói gì đó, song cuối cùng lại nuốt trở vào.

Anh lấy nhánh cây trên mặt đất rồi vẽ ra một kí hiệu trông giống hai cái móc câu móc vào nhau: "Ký hiệu là khung xương của trận pháp. Nếu tất cả các đốt xương bị gãy, trận pháp sẽ tan thành từng mảnh."

"Hàn Trúc, hãy nghĩ tới nhiều chuyện vui hơn đi."

Lan Vọng Sinh nói xong, nhìn bạn tốt một đầu tóc bạc, khóe miệng nhếch lên nụ cười phức tạp, trông còn xấu hơn cả khóc. Trong khoảng thời gian này, Hàn Trúc làm gì gặp chuyện vui nào chứ.

Xong đời.

"Mọi người! Hãy lấy ra các pháp khí phòng của các ngươi, các loại đồ vật như liễm tức phù cũng lôi ra cả đi, rồi giả dạng thành người chết. Nếu không, các ngươi đều sẽ chết!"

Những người có mặt khi nghe lời này xong trong lòng đều hoảng hốt. Không biết tại sao họ lại cảm giác được một tia nguy hiểm.

"Làm cái gì?"

"Các ngươi muốn làm cái gì? Nói rõ ràng cho ta!"

"Không đùa với các ngươi, không muốn chết thì làm theo đi!" Lan Vọng Sinh hét lớn, lấy pháp khí phòng ngự ra rồi dán liễm tức phù lên cơ thể, sau đó lại dán lên người Liễu Nam Yên.

Liễu Nam Yên vẻ mặt mờ mịt: "Lan sư huynh?"

Lan Vọng Sinh vội ngắt lời: "Ta sẽ giải thích sau."

Trúc Ẩn Trần toàn dõi toàn bộ động tác của xong cũng bắt đầu bối rối, pháp khí phòng ngự, giả chết? Làm cái này làm gì? Chẳng lẽ y sẽ nổi điên rồi giết người ư?

Ta cũng chỉ là một Kim Đan bình thường thôi mà.... đúng không?

Phạn Mộng Đàm trầm mặc một lát, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận điểm đáng ngờ của quẻ vừa nãy, nhanh chóng lấy ra liễm tức phù, đồng thời hô: "Làm đi, nhanh lên!"

"Tất cả các trận tu, bố trí liễm tức trận pháp! Các đạo hữu khác nhanh cùng nhau tiến vào!"

Tần sư huynh nuốt vào hai viên đan dược, cảm nhận được linh lực khôi phục một chút, rút ra bút lông treo bên hông treo, bắt đầu bày trận không ngừng nghỉ.

Con người có tâm lý nghe theo đám đông. Tuy rằng không biết vì sao, nhưng tất cả mọi người đều bắt đầu di chuyển.

Lan Vọng Sinh nhìn chung quanh một vòng, xác định đã chuẩn bị tốt, hít sâu một hơi: "Từ giờ trở đi, giả chết!"

"Hàn Trúc, nhớ kỹ những gì ngươi muốn làm, thế giới vẫn rất tốt đẹp đấy."

Trúc Ẩn Trần nhìn đôi tay run rẩy của mình, hô hấp dồn dập, hiển nhiên là căng thẳng tới cực điểm. Y khủng bố như vậy sao?

"Đừng khẩn trương."

Lan Vọng Sinh trừng mắt nhìn y, bình phục hô hấp, nói ra câu mà anh tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ nói: "Hàn Trúc, ngươi là một kiếm tu."

Dứt lời, Lan Vọng Sinh lập tức quỳ xuống mặt đất, phòng ngự trận pháp, phòng ngự pháp khí, liễm tức phù toàn bộ mở ra.

Một

Hai

Ba

Vài giây im lặng qua đi, khi có người muốn liếc mắt nhìn một cái để thăm dò, thì một luồng khí sởn tóc gáy bùng nổ.

Ta là, một kiếm tu?

Kiếm của ta đâu?

Kiếm của ta....

Không đúng, ta muốn phá trận...... Đúng, phá trận trước.

Trúc Ẩn Trần cúi đầu, con ngươi thanh lãnh trong sáng giờ trống rỗng không có gì, trận pháp phát ra hồng quang bỗng nhảy lên.

Hơi thở chán ghét, không nên tồn tại.

Y giơ dù lên, mũi nhọn chĩa xuống dưới, hung hăng cắm vào mặt đất, kiếm ý sắc bén cùng trận pháp chém giết, mang theo khí tức hủy diệt hết thảy khủng bố mà tiêu diệt trận pháp như chẻ tre.

Mặt đất bắt đầu nứt vỡ mũi kiếm cắm xuống, giống như bị pha lê vỡ lan ra xa.

Tiếng trúc gãy bị tiếng động lớn át đi, mà người duy nhất có thể nghe được âm thanh đó lúc này cũng không chú ý tới.

Tóc bạc rũ xuống, hàn khí tàn sát bừa bãi, chim muông sợ hãi. Trong khoảnh khắc tiếp theo, tất cả như bị ấn nút tạm dừng.

Kiếm khí màu xám bạc đen xen.

Âm thanh của vật thể rơi xuống liên tục tựa như một giai điệu ngắn liên miên dồn dập, vô số thi thể yêu thú ngã xuống đất, phát ra thanh âm va chạm nặng nề..

Trúc Ẩn Trần mở dù. Đây không phải hành động có ý thức mà chỉ là thói quen. Đôi mắt hờ hững của y vẫn không có ánh sáng như cũ.

Y đi đến một con bên một con chim lớn có màu sắc sặc sỡ, đôi cánh vẫn còn vỗ nhẹ, cúi người đưa tay ra, đầu ngón tay hiện lên một tia kiếm ý.

"Nghỉ ngơi cho tốt." Giọng nói thản nhiên như thể chỉ là một câu chúc ngủ ngon bình thường.

Chim thú đông cứng trong băng, giống như đang chìm vào giấc ngủ sâu.

Kiếm ý lạnh băng bao phủ trên đỉnh đầu. Trận pháp bị phá, nhưng không ai dám cử động, người trong trận pháp ngậm chặt miệng, không ai dám phát ra âm thanh.

Con chim màu sắc sặc sỡ kia là yêu thú Nguyên Anh đấy!

Chết dễ như vậy, còn người phá trận này... Trạng thái hiện tại của y nhìn thế nào cũng không thấy bình thường!

Đừng để bị phát hiện, nếu không sẽ toi đời!

Đây là lời cảnh báo của trực giác mà các tu sĩ rèn luyện hàng năm.

Nếu ánh mắt có thể hóa thành mũi tên thực sự, Lan Vọng Sinh đã bị vạn tiễn xuyên tâm. Gương mặt anh đờ đẫn, tâm như nước lặng. Nhìn cái gì mà nhìn! Nếu không phải bất đắc dĩ thì sao anh lại phải đánh thức kiếm ý của Hàn Trúc?

Các ngươi có biết lúc Hàn Trúc hoàn toàn bùng nổ khủng bố bao nhiêu không? Các ngươi cái gì cũng không biết, nhặt lại được mạng rồi thì cũng nên thấy đủ đi.

Cầm cự được tới khi thời gian bí cảnh kết thúc, bị truyền tống đi ra ngoài, nhờ các trưởng lão bên ngoài ngăn lại Hàn Trúc. Đây là cách duy nhất rồi.

Trúc Ẩn Trần đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào hư không.

Ma nữ Chức Âm đang che giấu thân ảnh để đi theo y bỗng ngừng thở, toàn lực che giấu khí tức, làm suy yếu cảm giác tồn tại của mình đến cùng cực.

Cho đến khi y rời mới đi, nàng vẫn không dám thả lỏng.

Ánh mắt thật đáng sợ, như là thấy được tử vong, lạnh băng, ngột ngạt.

Vốn dĩ nàng muốn trước khi Trúc Ẩn Trần chết thì dẫn người rời khỏi trận pháp, hoàn thành mệnh lệnh của đại ma, kết quả...... Rốt cuộc người này có chỗ nào cần nàng âm thầm bảo vệ vậy?

Trúc Ẩn Trần đột nhiên đứng lên, chém dù sang bên cạnh.

Đinh ——

Hai vũ khí chạm vào nhau và phát ra âm thanh rõ ràng.

Kiếm ý phá tan ma khí màu đen và cắt đứt da trong áo choàng, máu loãng từ miệng vết thương chảy ra.

Cảm ứng được trận pháp vỡ vụn, lại nhìn vết thương trên cánh tay, đôi mắt đỏ rực của đại ma híp lại.

"Niết Bàn kiếm ý? Ngươi vậy mà lại lĩnh ngộ được cái này."

Người bị hỏi rõ ràng không nghe được âm thanh từ bên ngoài, chức năng hỏi gì đáp nấy cũng không mở ra, đại ma đương nhiên không chiếm được hồi phục.

Xoay cổ tay, dù trúc  công kích vật sống trước mắt từ một phương hướng khác.

Ma khí và kiếm ý đan xen. Động tác của tu sĩ tóc trắng dứt khoát lưu loát, mỗi một lần công kích đều nhắm vào điểm chí mạng, mục đích duy nhất là đưa "Vật còn sống" trước mắt vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Trong nháy mắt, trên người đại ma lại nhiều ra vài vết thương, ma đồng nhói lên những đợt đau đớn như sóng trào đã lâu không thấy.

Giống như lâu rồi chưa đánh trận nào thống khoái như thế.
Bình Luận (0)
Comment