Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!?

Chương 97

Phụ tá Tề vương đã sợ đến mức không còn nói được gì, hai chân mềm oặt xuống, giọng nói run rẩy không thành lời: "Nó, nó thực sự còn sống!"Trang Tiểu Hà trốn trong phòng, nắm lấy khung cửa, chỉ để lộ đôi mắt: "Quốc sư."

Người đứng phía trước, quay lưng về phía mọi người là Trúc Ẩn Trần, nhìn thấy một người rắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ như máu nhìn xuyên qua tóc nhìn y, giọng nói khàn khàn như âm thanh của quỷ từ dưới đáy biển: "Huyền Cầm."

Trúc Ẩn Trần vung tay, phụ tá Tề vương bị quăng vào trong phòng, kết giới cách âm hạ xuống, giọng nói lạnh lùng: "Âm hồn không tan."

"Chúng ta đã lâu không gặp, ta muốn gặp em."

Người rắn đưa tay vào tóc, vén tóc trước trán ra sau, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ tà tính.

"Là ai đã thông báo cho ngươi? Chức Âm, Mộ Hà, hay Mộ Linh? Ngươi làm thế nào để liên lạc với bọn họ?"

Trúc Ẩn Trần không ngạc nhiên khi thấy Túc Ly ở đây, những người y sử dụng bây giờ đều là thuộc hạ cũ của Túc Ly, những người đó vừa làm việc cho y, vừa là tai mắt của Túc Ly, y muốn làm gì, Túc Ly chắc chắn đã biết từ lâu, không làm gì thì không phải là hắn.

Ngay từ khi vào ảo cảnh, y đã có dự cảm rằng tên này có thể sẽ theo sau, giờ thấy mặt tên này, lại có cảm giác như mọi chuyện đã xong xuôi.

Cuối cùng cũng xuất hiện rồi, Túc Ly.

Nếu Túc Ly không có động tĩnh gì, y ngược lại sẽ nghi ngờ tên này lại đang làm gì sau lưng, liệu có bất ngờ xuất hiện phá hoại kế hoạch của y không.

"Ta không liên lạc với bọn họ, những người đó, đã được ta giao cho Huyền Cầm, đều là người của em."

Túc Ly không quen quẩy đuôi rắn, hướng về phía Trúc Ẩn Trần bò tới.

Chợt có tiếng kiếm xé không khí vang lên, lưỡi kiếm lạnh lẽo dừng trước cổ họng sinh vật nửa người nửa rắn.

Túc Ly cúi đầu, đôi mắt đỏ quét qua lưỡi kiếm gần kề, cười cười, không né tránh, tiếp tục tiến tới, cổ họng chạm vào lưỡi kiếm, không thấy máu chảy ra.

Trúc Ẩn Trần cảm thấy kiếm trong tay không đâm vào bất cứ thứ gì, như thể người trước mặt bị xuyên qua bởi kiếm không tồn tại.

[Hệ thống, hắn làm sao vào được?]

【Ma vô hình, có thể tự do di chuyển giữa các loại địa hình.】

[Người ngoài tình hình thế nào?]

【Không có gì bất thường, toàn bộ Dược Tông, trừ những người ký chủ sắp xếp đều đang ngủ say.】

[Càn thận theo dõi.]

【Yên tâm, ký chủ.】

"Đang nghĩ gì, giết ta một lần nữa? Hay là muốn đuổi ta ra ngoài?"

Túc Ly đã tiến đến cuối thanh kiếm, bàn tay trắng bệch nắm lấy cổ tay người cầm kiếm, lưỡi kiếm xuyên qua cổ hắn nhô ra từ phía sau, cảnh tượng rất kinh khủng.

"Huyền Cầm, em đoán thử xem tại sao bây giờ ta mới tìm em."

Cánh tay đông lại thành băng nắm lấy cánh tay Trúc Ẩn Trần, gỡ bỏ tay đó rồi rút kiếm: "Ngươi đã làm gì ở Minh Nguyệt quốc?"

Toàn bộ quốc gia của y đang trong sự kiểm soát của y, động tĩnh do Túc Ly gây ra không nhỏ, y không thể không nhận ra.

"Chỉ trì hoãn một chút thời gian tấn công của Minh Nguyệt quốc thôi, khi Huyền Cầm và hồ ly, thỏ và con cá thúi kia chơi đùa, trong Minh Nguyệt quốc đã xuất hiện vài kẻ không yên, nóng lòng muốn mở rộng lãnh thổ."

"Nếu ta không ở đó, bọn họ chắc chắn sẽ lập tức xuất binh."

Túc Ly lướt đuôi rắn bò đến bên cạnh Trúc Ẩn Trần, đưa tay lên vai y: "Huyền Cầm không nên cảm ơn ta sao? Em có thể yên ổn hưởng thụ ở đây mà không phải giải quyết rắc rối của Minh Nguyệt quốc, đều là nhờ ta vất vả."

"Vì vậy, ta đến đòi phần thưởng." Người rắn tóc dài nghiêng người tới gần quốc sư tóc trắng bị che mắt, đuôi dài cuộn tròn, bao quanh y.

Trúc Ẩn Trần tránh tay hắn: "Ta không cần ngươi tự ý can thiệp, đừng làm rối kế hoạch của ta."

"Ta đến giúp em, Huyền Cầm, kế hoạch của em có vấn đề." Đuôi rắn của Túc Ly cố leo lên chân nhỏ của Trúc Ẩn Trần.

"Những tu sĩ này đều do vòng luân hồi nhập mộng, thân phận và trải nghiệm đều liên quan đến quá khứ của bọn họ, mọi thứ đã được định trước, ngươi can thiệp quá nhiều sẽ phá hỏng cơ hội tu luyện của bọn họ."

"Huyền Cầm, em quá bảo vệ bọn họ, luôn muốn bảo vệ bọn họ như chim non mới nở, nên mới khiến bản thân mệt mỏi, không yên. Em có thể bảo vệ bọn họ cả đời không?"

"Nếu ngươi không ở đây, ta sẽ yên tĩnh hơn nhiều... Túc Ly!"

Trên đầu Trúc Ẩn Trần bỗng nhiên có lực kéo, vải che mắt đột nhiên bị giật đi, ánh sáng rực rỡ tràn vào mắt, đồng thời có một giọng nói ngạc nhiên.

"Huyền Cầm, đôi mắt của em bây giờ, thật sự hợp với ta."

Sinh vật nửa người nửa rắn rất hài lòng khen ngợi, Trúc Ẩn Trần từ đôi mắt rắn đỏ thấy con ngươi xanh băng.

Con mắt đó như hai ngôi sao lấp lánh ánh sáng nhạt, khiến người ta cảm nhận được huyền bí và sức mạnh vô tận, đồng tử tối đen như vực sâu trong biển sao, vô biên vô tận, vừa đẹp vừa đáng sợ.

Dưới ánh sáng mặt trời chói chang, đôi mắt đó đầy sát khí lạnh lùng, băng tinh lập tức nổi lên, Bàn sương lan tỏa.

Trong phòng, Trang Tiểu Hà xoa tay, thở ra một làn hơi trắng: "Lạnh quá— sao đột nhiên lạnh như vậy?"

"Này! Các người đang làm gì vậy!" Trang Tiểu Hà quay đầu lại, thấy phụ tá Tề vương gia đã với tay đến cái hộp gỗ chứa tên mệnh trên bàn thờ ở giữa đại sảnh.

"Không có gì, chỉ thấy có con nhện bò trên đó, sợ làm phiền thần minh, chuẩn bị đuổi con nhện đi."

Phụ tá Tề vương gia mặt nở nụ cười chuyên nghiệp giải thích hành động của mình, nói xong còn làm bộ chăm chú lo lắng nhìn vào hộp gỗ: "À, hình như đã bò vào chỗ kín rồi, để tìm kỹ hơn xem sao."

Trang Tiểu Hà nhìn gã diễn, chờ gã nói xong, học theo giọng quốc sư nói: "Trong phủ quốc sư, không có sự cho phép, không có côn trùng, chuột rắn dám vào."

Phụ tá Tề vương: "... Lỡ như thì sao?"

Trang Tiểu Hà khẳng định: "Không có lỡ như."

Mấy ngày trước, cậu vô tình làm rơi một miếng dưa hấu trên ngưỡng cửa, phần lớn ở trong nhà, một phần nhỏ ở ngoài nhà, miếng ở ngoài nhà đã đầy kiến khi cậu quay lại với cây lau nhà, còn miếng trong nhà thì không có con kiến nào.

Hỏi quốc sư mới biết, các phòng ở đây đều được thiết lập kết giới, không chỉ không có nhện, mà còn không có bụi bẩn.

"Quốc sư thật sự có thần thông... Hắt xì!" Phụ ta Tề vương hắt hơi một cái, co lại, giấu tay trong tay áo, thật sự lạnh quá.

Trang Tiểu Hà mũi đỏ lên vì lạnh, hít mũi rồi nói thêm: "Đúng vậy, quốc sư biết mọi thứ, không gì không thể làm, ta khuyên ngươi đừng có ý đồ gì xấu."

"Vậy, tiểu huynh đệ, ngươi có thể đi nhờ quốc sư thu hồi thần thông không? Nếu cứ tiếp tục thế này, hắt xì! Chúng ta sẽ chết cóng ở đây mất."

Phụ tá Tề vương đã lạnh đến mức giọng nói run rẩy, bọn họ co rúm lại, ôm nhau chặt hơn.

Trang Tiểu Hà bịt mũi đã lạnh cứng lại, nhìn hai người sắp ngất xỉu, lúng túng nói: "Lạnh đến mức đó sao?"

Không phải chỉ là lộ ra ngoài có chút lạnh sao, hai tên nam nhân này thật yếu đuối.

Phụ tá Tề vương: "Tiểu huynh đệ, ngươi cũng không mặc nhiều đâu, mũi và tai ngươi đều đã đỏ lên vì lạnh, thật sự không lạnh sao?" Đừng cố tỏ ra không lạnh, ai cũng lạnh, chẳng ai cười ngươi đâu.

Trang Tiểu Hà: "Không lạnh mà."

Ủa? Mũi, tai và tay của cậu đã như vậy, nhưng cơ thể lại không lạnh chút nào, cậu cũng không mặc nhiều mà?

Đúng rồi! Y phục này là quốc sư cho cậu, áo của quốc sư nước lửa không xâm, không lẽ y phục này cũng...

Oa! Hóa ra mỗi ngày mình đều mặc một bảo bối!

"Quốc sư! Chúng ta đến giúp ngài...A? Đến muộn rồi, quốc sư quả nhiên lợi hại nhất!"

Giọng nói của thiếu nữ vang lên trong phủ quốc sư, nơi ít người qua lại, chỉ cần nghe là biết ngay là ai.

"Bên ngoài đã kết thúc rồi! Nhanh thả chúng ta ra!"

Phụ tá Tề vương không kiềm chế nổi mở cửa ra, gặp phải một luồng khí lạnh buốt xương, lại lặng lẽ lui vào trong phòng.

"Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!"

Trang Tiểu Hà giấu tay vào trong ống tay áo, nhìn ra ngoài một cái, liền kinh ngạc thốt lên: "Trời đất ơi, này là dời một ngọn núi băng đến đây sao?"

Trong sân, một ngọn núi băng khổng lồ đột ngột xuất hiện, tỏa ra khí lạnh đậm đặc.

Tô Vân Kỳ chạm vào bề mặt băng, liền rụt tay lại ngay: "Lạnh quá."

Giao nhân nắm tay nàng trong lòng bàn tay, nhưng vì nhiệt độ cơ thể của hắn ta vốn thấp hơn người thường, vốn đã mát lạnh, không thể làm ấm bàn tay nhỏ của nàng, nên hắn ta không vui nhét bàn tay nhỏ vào trong bộ lông của bạch lộc.

Bạch lộc bị lạnh đến giật mình, cặp sừng trên đầu bị đè xuống, đối diện với ánh mắt đầy đe dọa của giao nhân.

"..."

"Quốc sư, tay chân của người bên cạnh Tề Vương sắp đông cứng rồi."

Trang Tiểu Hà xoa xoa tay, can đảm chạy đến bên cạnh núi băng để xem xét, con rắn lớn màu đen bị đông cứng trong lớp băng dày.

"Người rắn này đã chết chưa?"

Trúc Ẩn Trần chỉnh lại mảnh lụa che mắt, lạnh lùng nói: "Chưa chết."

Nếu Túc Ly dễ chết như vậy, thì y đã loại trừ mối họa này từ lâu rồi.

Y vung tay áo, cảm giác lạnh lẽo giảm đi nhiều, từ mùa đông khắc nghiệt trở lại như tháng tư nhân gian.

Trang Tiểu Hà nghe thấy không chết, liền rụt tay lại ngay.

Phụ tá Tề vương toàn thân cứng ngắc, cúi đầu chào quốc sư rồi vội vã rời đi, không dám nhìn lại núi băng, bóng lưng hoảng loạn, như thể có ma đuổi theo sau.

Trang Tiểu Hà: "Quốc sư, họ vừa rồi đã chạm vào cuốn trúc giản ghi từ mệnh."

"Ta đã biết, thời gian này, các ngươi tạm thời đến chỗ của Thục phi, uống cái này, có thể hóa ra đôi chân."

Trúc Ẩn Trần ném cho giao nhân một lọ thuốc, giao nhân cũng có chiến lực, nên đi làm vệ sĩ cho Vân Kỳ.

A Tử nhận lấy lọ thuốc, có thứ này, hắn ta có thể cùng Tô cô nương đi bộ.

"Thục phi?" Tô Vân Kỳ chớp mắt, đây là phi tần nào? Hình như nàng chưa nghe qua?

Trúc Ẩn Trần bắt đầu bịa chuyện: "Sư đệ của ta để báo ân tình mà theo bên cạnh nàng, là người... sẽ không hại các ngươi."

Tô Vân Kỳ gật đầu: "Vậy chúng ta bao giờ có thể trở về?" Nàng không rõ Thục phi là ai, nàng quan tâm nhất là điều này.

Trang Tiểu Hà cũng lắng nghe chăm chú, cậu cũng không muốn rời đi, toàn bộ kinh thành, chỉ có phủ quốc sư là an toàn nhất.

Trúc Ẩn Trần nhìn bóng đen trong núi băng, đồng tử sau lớp lụa mỏng hơi co lại: "Đợi ta giải quyết một số việc vặt."

Tô Vân Kỳ và mọi người đương nhiên nghĩ những việc vặt y nói là ám chỉ đến người rắn kia.

Thực tế cũng không khác lắm, Trúc Ẩn Trần thiếu niên đã chào hỏi với Thượng Quan Túy, nói sẽ mang một vài người trở về, sau đó dẫn Tô Vân Kỳ và mấy người đứng chờ ở nơi quốc sư chỉ định.

Khi mọi người rời đi, phủ quốc sư hoàn toàn trở nên lạnh lẽo.

Người rắn trườn qua lớp băng, di chuyển đến bên cạnh quốc sư: "Em thực sự không muốn bọn họ tiếp xúc với ta?"

Thà để bọn họ rời khỏi nơi ngươi định ẩn núp còn hơn.

Trúc Ẩn Trần: "Túc Ly, ngươi biết giới hạn của ta, không muốn đến mức cá chết lưới rách thì hãy ngoan ngoãn đứng ngoài vạch đó."

"Ta đã lâu không quan tâm đến người khác rồi, Huyền Cầm em còn không hiểu sao? Giờ đây tâm trí của ta, đều đặt trên người em."

Túc Ly dùng đuôi rắn chống đất, cao hơn Trúc Ẩn Trần nhiều, đôi mắt rắn đỏ rực khủng khiếp chăm chú nhìn vào quốc sư trước mắt, không thể chứa đựng bất cứ điều gì khác.

"Nếu em chịu nhún nhường một chút, nói vài lời nhẹ nhàng với ta, rồi cho ta chút ngọt ngào, có lẽ ta sẽ trở thành thuộc hạ dưới trướng em, làm mọi việc cho em."

"Sau đó bị ngươi từ từ nuôi dưỡng, trở thành một con chim bị nhốt trong lồng chỉ biết dùng thân thể để đổi lấy phần thưởng?" Trúc Ẩn Trần đâm một thanh kiếm vào eo của hắn.

"Lời của ma quỷ sẽ dẫn con người đi vào sa đoạ."

Y là kiếm tu, tin tưởng thanh kiếm trong tay mình là đạo của y, đặt hy vọng vào người khác chỉ làm mòn đi sự sắc bén của mình.

"Hahaha, Huyền Cầm, xin lỗi, ta đã nói bừa, sau khi nhập ma, ta không kiềm chế được một số ý nghĩ đê hèn, nhưng tâm đ*o của em vững chắc, không bị ta ảnh hưởng, vậy thì ta cũng không cần kiềm chế nữa, đúng không?"

Túc Ly cười rạng rỡ, trong đôi mắt hiện lên ác ý đen tối và nhớp nhúa.

Hắn là ma, hắn là ác, hắn là sự tồn tại tồi tệ nhất trên thế gian, trong vực thẳm địa ngục, hắn tham vọng chiếm lấy tuyết trắng tinh của nhân gian, đương nhiên hắn biết đó không phải là tuyết, mà là đỉnh núi băng cao không thể với tới.
Bình Luận (0)
Comment