Editor: Hạ Trần
"Cô ta nói, Lâm Nhiên bị mê hoặc, mới có thể cùng tớ đi lại, cô ta nói, tớ chủ động quyến rũ Lâm Nhiên, cô ta nói, tớ hoành đao đoạt ái, cô ta nói, mọi người sẽ có nhận thức của mọi người, tổng là không muốn, thay thế chính chủ..."
...
"Thần Hi, công ty dưới lầu, người đến người đi, đều là người quen, cô ta nói như vậy, cậu có biết, tớ khó chịu bao nhiêu không? Toàn bộ công ty đều truyền ra, tớ là thế thân người yêu của Lâm Nhiên, không biết xấu hổ, đi cướp của cô ta."
"Cậu cảm thấy, tớ có tất yếu, phải chịu ủy khuất như vậy không?"
Hạ Thần Hi hơi lấy làm kinh hãi, thảo nào, cô cảm thấy Tiết Giai Vân trở nên có chút lạnh lùng hơn, nguyên lai là bị thương, còn chưa có hồi phục lại như cũ, cô ấy tâm cao khí ngạo như vậy, nghe những lời này, nhất định như đánh cô mấy cái tát.
Tiết Giai Vân vẫn thông minh lanh lợi lại hoạt bát, nhanh mồm nhanh miệng, bây giờ, lại rất trầm mặc, ôn nhu, có chút tận lực kiềm chế, chẳng qua là bị thương, bị thương tâm, không thể hồi phục như cũ.
Cô nghĩ đến chính tớ lúc trước.
Hạ Thần Hi nói, "Cậu đã nghĩ thông suốt, vậy không cần khó xử chính tớ, anh ta không biết quý trọng cậu, chung quy sẽ có người biết quý trọng cậu xuất hiện, không nên gấp gáp, hãy quên anh ta đi, lại bắt đầu một lần nữa thật tốt."
"Tớ nhất định sẽ." Tiết Giai Vân cười, "Tớ Tiết Giai Vân còn sợ không ai thèm sao?"
Hạ Thần Hi cười, tâm tình có chút trầm trọng, tình cảm của cô vừa nhìn thấy ánh rạng đông, vừa mới cảm thấy cuộc sống rất hạnh phúc, là một khởi đầu, không ngờ, bạn tốt của cô, lại gặp phải tình biến, đối phương còn là anh em tốt của Đường Bạch Dạ.
Trông Lâm Nhiên, anh ta rất yêu Tiết Giai Vân, cái loại thật tình sủng nịch đó thì không cách nào ngụy trang.
Anh ta yêu Tiết Giai Vân.
Chẳng lẽ, cô thực sự nhìn nhầm sao? Chẳng lẽ Lâm Nhiên thực sự coi cô ấy là thế thân sao?
"Được rồi, đừng nhắc tới chuyện của tớ nữa, không có gì để nói, trái lại cậu, chuyện của cậu, hẳn là triệt để bình định rồi?"
"Ừ, không chuyện gì." Hạ Thần Hi nói, vẫn cảm giác được có chút đáng tiếc.
Nhưng Tiết Giai Vân đã nói như vậy, cô cũng không thể nói được gì tốt hơn, chỉ có thể nói vậy thôi.
Tiết Giai Vân muốn buổi tối cùng nhau ăn cơm với cô, Hạ Thần Hi phải về nhà cũ một chuyến, Tiết Giai Vân nói, lần sau lại cùng nhau ăn cơm, vừa mới tiếp nhận tình hình công trình một hồi, Hạ Thần Hi có chút mới lạ, vừa tìm được cảm giác làm việc, đã đến lúc tan việc.
Hai người trở về nhà một chuyến trước, mang theo meo meo, lúc này mới cùng nhau về nhà cũ Đường gia.
Vừa tới bên ngoài nhà cũ, meo meo liền ngao ô một tiếng xông vào, nó cùng tiểu bảo và tiểu bối ở chung thời gian không lâu, nhưng rất thích tiểu bảo cùng tiểu bối, tiểu bảo với nó vô ý nhiệt tình, tiểu bối lại rất nhớ meo meo, cùng nhau cọ xát.
Hạ Thần Hi vừa nhìn các tiểu sủng vật nhà tớ, mỉm cười, vô cùng vui mừng, tâm tình cũng trở nên vô cùng tốt.
Đường Thành Nam, Đường Nhất Phong lục tục về đến nhà, Đường lão tiên sinh cùng phu nhân đều ở nhà, Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi cùng bọn họ chào hỏi liền ngồi xuống ở phòng khách, Đường lão một tớ chơi cờ.
Cơm nước còn chưa có làm xong, Đường Nhất Phong thay quần áo ở nhà, xuống lầu cùng Đường lão chơi cờ, cô vốn là muốn bảo Đường Bạch Dạ cùng Đường lão chơi ván tiếp theo, chỉ là, Đường Bạch Dạ đối với chơi cờ không có tính nhẫn nại, cô còn chưa tính.
Đường lão thấy Hạ Thần Hi gầy nhiều, thuận miệng hỏi có phải chịu khổ hay không, Hạ Thần Hi thụ sủng nhược kinh, lắc lắc đầu, Hạ bảo bối mặc dù mỗi ngày cùng Đường lão gọi điện thoại, nhưng chưa nói tình huống cụ thể của bọn họ.
Chỉ là qua loa.
Chuyện cô bị nhốt, Hạ bảo bối sẽ không nói cho Đường lão nghe, Đường lão không biết, chỉ có, chuyện cô bị oan uổng buôn lậu thuốc phiện, bị đưa vào ngục giam, thì Đường lão biết.