Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1012

Editor:....

Nếu như có một người khác, làm cho cô thương tâm khổ sở như vậy, anh đã sớm một phát bắn chết, nhưng người này là chính mình, anh lại nên như thế nào bắn chết chính mình.

Những khổ sở của cô, tất cả đều là anh tạo thành.

Tiết Giai Vân khi tỉnh lại, đã là lúc hừng đông hơn năm giờ, trời đã gần sáng, cô mơ mơ màng màng tỉnh, liền nhìn thấy Lâm Nhiên nằm ở bên giường, chia tay, anh cũng giữ quy củ, không có sàm sỡ cô, thà rằng nằm ngay bên giường.

Vẫn nắm tay cô.

Say rượu, đầu rất đau, Tiết Giai Vân thế nào đều nghĩ không ra, tối hôm qua đã phát sinh chuyện gì, vì sao Lâm Nhiên lại ở chỗ này, chỉ là, cô nhớ tới một màn kia Lâm Nhiên mang theo Trầm Lộ Lộ đi quán bar.

Lòng như đao cắt.

Cô đột nhiên thu tay về, đánh thức Lâm Nhiên.

Giấc ngủ của anh vốn không sâu, Tiết Giai Vân từng vì anh, cố ý bỏ thêm một tầng rèm cửa sổ, làm cho anh ngủ được thoải mái một chút. Bây giờ, anh ở đây, với cô mà nói, là một loại khó xử.

Cô không muốn để anh nhìn thấy vẻ nhếnh nhác của cô.

Cô nghĩ chỉ cho anh biết những gì tốt đẹp của cô, không có anh, cô cũng sống rất tốt, sẽ không chật vật như vậy.

"Giai Vân, em đã tỉnh?" Anh ngủ mơ hồ, một câu vô tâm hỏi, ở lúc bọn họ yêu đương, cô ban đêm có lúc bị ác mộng làm thức tỉnh. Cô từng có một ít chuyện không tốt xảy ra, ban đêm thỉnh thoảng sẽ làm thành ác mộng, anh ngay từ đầu không biết vì sao, luôn luôn bị cô đánh thức, về sau, học cách trấn an ác mộng cùng sợ hãi của cô.

Giai Vân, Giai Vân...

"Tôi (thể hiện sự xa cách sau khi chia tay) tại sao lại ở chỗ này?" Tiết Giai Vân bưng đầu, có chút đau, vừa mới tỉnh ngủ, âm cuối rất dài, mặc dù phẫn nộ, lại nghe không ra có bao nhiêu tức giận.

Lâm Nhiên lý trí quay lại, ngẩng đầu nhìn cô, hình ảnh khuôn mặt của cô phản chiếu dưới ánh đèn, mang theo một tầng băng sương, trong lòng anh biết rõ ràng cô cũng không muốn nhìn thấy anh. Anh lại sợ mình tạo ác mộng đối với cô, cho nên không có rời đi.

Vốn định sáng sớm sẽ lặng lẽ rời đi, không ngờ cô ban đêm liền tỉnh lại.

Giai Vân, em bây giờ nhất định rất hận anh.

Nhất định hận.

Em xem ánh mắt đã không còn vui vẻ cùng ngọt ngào như quá khứ.

Là anh đáng đời, bị em ném ra khỏi trái tim.

"Giai Vân, sau này ra ngoài uống rượu, đừng uống nhiều như vậy, em say rất khó chịu, đừng làm khó mình, anh...." Anh sẽ rất đau lòng, chỉ là những lời này anh đã không còn tư cách nói ra khỏi miệng.

Tiết Giai Vân nhìn Lâm Nhiên, ánh mắt hơi lạnh nhạt, "Dù cho em say như chết, có ngủ ở đầu đường cũng không cùng anh liên quan, Lâm tiên sinh, mời đi đi, tôi không muốn anh xuất hiện trước mặt tôi.”

"Giai Vân..." Lâm Nhiên hô tên của cô, thanh âm khàn khàn.

Tiết Giai Vân cười lạnh, "Chia tay, tôi không trách anh, anh không yêu tôi, yêu Trầm Lộ Lộ đó cũng là chuyện của anh, nhưng anh có nhất thiết phải nhục nhã tôi như vậy? Mang cô ta đi đến cửa hàng áo cưới của tôi và anh, đi đến quán bar quen thuộc của chúng ta, anh sẽ không nghĩ tới sẽ ở nơi đó gặp được tôi, sẽ không nghĩ tới sẽ làm tổn thương đến tôi sao?"

"Ha ha, kỳ thực,tôi cũng không nên tức giận, tôi ở trong lòng anh một chút giá trị cũng không có, anh cần gì phải quan tâm thương tổn đến tôi, cút, cút được càng xa càng tốt."

...

Cô hôm đã nhẫn nhịn một ngày, cuối cùng có thể nói ra, nhưng lại không có thoải mái như trong tưởng tượng, chỉ có vô biên vô tận bi thương lan tràn.

Lại mắng anh, lại chỉ trích anh, thì có ích lợi gì đâu, thống khổ, cuối chỉ có chính

cô mà thôi.

Lâm Nhiên trong lòng mát lạnh, cô nhìn thấy?

Đi cửa hàng áo cưới, anh cũng nhìn thấy?

Lâm Nhiên chán nản nhắm mắt lại, "Giai Vân, bọn anh đi những chỗ này là muốn..."

"Anh muốn như thế nào cùng tôi không quan hệ, đừng tìm tôi giải thích." Tiết Giai Vân ánh mắt lãnh ngạnh.
Bình Luận (0)
Comment