Anh kề xác mặt cô, đột nhiên hôn môi của cô, đây là chuyện đầu tiên anh muốn làm ngay khi nhìn thấy cô. Tiết Giai Vân dùng sức giãy giụa, không muốn cùng anh có nhiều tiếp xúc.
Anh lại ôm cô thật chặt, mặc kệ cô chuyển hướng chỗ nào, anh cũng có thể bắt được môi của cô.
Nhiệt tình, mãnh liệt, như muốn đem cô cắn nuốt.
Nước mắt cô rơi xuống chạm vào môi nơi bọn họ hôn nhau, anh nếm thấy vị mặn chát, thân thể chuyển động, đem cô áp đến trên giường. Nơi đây, bọn họ từng vô số lần triền miên qua, đối với thân thể đối phương, quen thuộc giống như như thân thể của mình.
Nắm đấm của cô, dần dần không có khí lực, dần dần trầm mê ở trong nụ hôn nồng nhiệt của anh, đây là người cô yêu sâu đậm, cô thế nào chống cự được hành động vô cùng thân thiết như vậy, chẳng sợ biết rõ, trong lòng anh có lẽ không có cô, chẳng sợ biết rõ, ngày mai trời sáng, có lẽ sẽ phải nói tạm biệt.
Cô cũng muốn lúc này ôn tồn.
Nhận thấy được cô im lặng đáp ứng, Lâm Nhiên mừng như điên, cấp tốc cởi y phục của cô ra, ném xuống giường, da thịt tuyết trắng, kích thích cảm xúc, làm cho anh điên cuồng, Lâm Nhiên kiên nhẫn lấy lòng cô, nhận thấy được của cô ẩm ướt, anh mới đem của mình thật sâu đưa vào trong thân thể cô.
Lúc đầu cô có chút chống cự, anh lại một vọt tới đến, tách một chút do dự cuối cùng của cô ra, cảm giác vô cùng ấm áp quen thuộc, cô rơi lệ, ít nhất giờ khắc này anh thuộc về cô.
Hai tay anh ôm cô, hạ thân điên cuồng luật động, đôi môi nóng bỏng tìm kiếm môi của cô, dùng phương thức chiếm hữu riêng mình để chiếm lấy người phụ nữ của mình một cách triệt để, cô nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, ngọt ngào như vậy, anh sao có thể rời xa, chỉ nghĩ giống như lúc này điên cuồng đến tận cùng thế giới.
Cô kêu lên, nhiệt tình đáp lại anh, Lâm Nhiên càng thêm điên cuồng, đem cô ôm lấy, mặt đối mặt chiếm hữu, cô ôm cổ của anh, rất sợ buông lỏng tay liền sẽ ngã sấp xuống, Lâm Nhiên ôm cô, chậm lại tiết tấu, đột nhiên dừng lại, một tay vuốt ve nơi mềm mại của cô, dùng môi xỉ lấy lòng.
Cô toàn thân khó nhịn ngửa cổ ra sau, tóc đen nhánh buông ở sau lưng, mái tóc mây đen chân chính, da thịt tuyết trắng, cổ thiên nga gợi cảm lại mỹ lệ, anh thấy quen mắt, hôn lên, hàm răng nhẹ nhàng cắn làn da của cô, rất muốn cắn vào mạch máu của cô, nếm thử, máu của cô có mùi vị gì.
Anh nghĩ, anh có chút biến thái.
Nhưng mỗi lần cùng cô làm, luôn nghĩ đem cô toàn bộ chiếm hữu.
Tiết Giai Vân ôm anh, khó chịu nghiền nát, nơi bụng dưới tê dại đau xót, lại trống rỗng, anh lại không nhúc nhích, cô khó nhịn cọ xát, kêu tên của anh, Lâm Nhiên có ý xấu.
"Nói muốn, chính mình đến..."
Tiết Giai Vân hờn dỗi, phong tình vô hạn, mềm mị phong tình như vậy anh cực ít nhìn thấy, tâm có chút động, chỉ nghĩ ở trong cơ thể cô rong ruổi, lại muốn nhìn thấy cô chủ động.
Cô khó nhịn di chuyển lên trên, anh phối hợp, ánh mắt anh nhiệt tình chăm chú khóa trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Biểu cảm động tình của cô, vô cùng coi được.
Ở dưới ánh đèn, thiên kiều bá mị.
Nghĩ đến dạng phong tình này, chỉ có một mình anh thấy được, anh liền kích động khó hiểu.
...
Lăn qua lăn lại, không ngừng nghỉ, mãi cho đến buổi trưa mới ngừng lại, Tiết Giai Vân mệt mỏi một đầu ngón tay cũng không nghĩ động, Lâm Nhiên cũng là tình trạng kiệt sức, hình như dùng hết toàn sức lực để hoan ái.
Đoạt đi tất cả khí lực của bọn họ.
Trời đã sáng, rèm cửa sổ cũng không che đậy ánh mặt trời, ánh nắng buổi chiều nhàn nhạt quét vào, Lâm Nhiên so với Tiết Giai Vân tỉnh sớm hơn, tối hôm qua anh đã mở điều hòa, nên không gian trong phòng thật ấm áp.