Editor: Hạ Trần
Nolan thiếu tá hừ lạnh, khép lại hộp, Lục Trăn mỉm cười, lễ vật xin lỗi này, xem ra anh ta là tiếp thu, Lục Trăn mỉm cười nhìn anh ta, trầm ngâm hỏi, "Anh thật đúng là truy được ngay."
Lục Trăn ý hữu sở chỉ, Nolan thiếu tá im không trả lời, cúi thấp đầu, như có điều suy nghĩ.
"Đạn cũng gửi rồi, Lục tiên sinh, mời trở về đi." Nolan thiếu tá lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.
Lục Trăn cười đến phong hoa tuyệt đại, "Mỹ nhân thiếu tá, cùng đi ra ngoài uống một chén thế nào?"
"Miễn." Nolan thiếu tá cự tuyệt, "Tôi nếu cùng anh ra, không chừng ở đây sẽ bị người ta làm trở thành cái dạng gì."
Lục Trăn cười nói, "Mỹ nhân thiếu tá, đây là anh đa tâm, tôi đã mời anh ra, tự nhiên sẽ không lật gian phòng của anh, tôi Lục Trăn là loại người này sao?"
Nolan thiếu tá hừ lạnh, không cho bình luận, Lục Trăn đáng tiếc thở dài, "Ai, tôi thật tình mời mỹ nhân ra uống một chén, còn là lần đầu tiên mỹ nhân không hãnh diện, đã như vậy, tiểu sinh cáo từ."
Lục Trăn mới vừa đi khỏi phòng, cảm giác sau lưng tia sáng tối sầm lại, anh quay đầu nhìn lại, trong phòng một mảnh hắc ám, một đạo nhân ảnh đi ra.
Khóe môi Lục Trăn vung lên một mạt tiếu ý.
Dưới ánh trăng, Nolan thiếu tá làn da trắng tích, ngũ quan tinh xảo, đứng ở bên người tuyệt đại phong hoa Lục Trăn, phong thái cũng không giảm chút nào, tự có một loại khí chất bình tĩnh như nhàn vân trấn định, có thể nhận nổi một tiếng mỹ nhân của Lục Trăn.
"Mỹ nhân thiếu tá này là ý gì?"
"Tản bộ." Thiếu tá lạnh giọng nói, vượt qua Lục Trăn.
Lục Trăn cười ha ha, một tay choàng qua vai mỹ nhân thiếu tá, cười đến ái muội, "Mỹ nhân, tản bộ nhiều buồn chán, bồi ca ca uống một chén đi."
Không nói thêm một lời, đem Nolan thiếu tá nhét vào xe đua của anh, gào thét mà đi.
Trong xe đua, Lục Trăn ngân nga lên tiểu khúc, đó là một khúc dân dao lưu truyền hồi hương (mình nghĩ là cổ truyền) của Israel, điệu rất du dương, lại có một chút bi thương, Lục Trăn tâm tình tốt, lại ngân nga một từ khúc như vậy.
Mỹ nhân thiếu tá sắc mặt hơi đổi, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Trăn.
Gặp Đèn xanh đèn đỏ, Lục Trăn dừng xe, cà lơ phất phơ cười, như lưu manh hạng nhất, "Ca ca biết mình hình như Phan An, suất so với canh ca, mỹ nhân cũng không cần nhìn nhập thần như thế đi?"
Mỹ nhân thiếu tá sắc mặt đông lạnh, "Từ khúc này rất êm tai."
Lục Trăn nhíu mày cười, "Phải không, ta cũng cảm thấy dễ nghe."
"Đây là từ khúc gì?"
"Dân dao đi, ta cũng không biết, hồi bé, một vị đại ca ca dạy." Lục Trăn trả lời, đèn xanh sáng, anh nổ máy xe, lại rít gào mà đi, tâm tình rất tốt, mỹ nhân thiếu tá nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Trong lòng phiên giang đảo hải, nhất thời bách vị cùng xuất hiện.
Từ khúc bị anh ta nói được xoay xoay méo mó, lại không ảnh hưởng tâm tình của anh.
Nolan thiếu tá đột nhiên nói, "Từ khúc này, nghe rất bi thương, tôi xem anh tâm tình rất tốt, ngân nga từ khúc như vậy, ngân nga không ra vị đạo."
"A, phải không? Tôi không biết từ khúc này tên gọi là gì, lúc trước hỏi anh ta tên gọi là gì thì tốt rồi." Lục Trăn tiếc hận nói, "Lại nói tiếp, anh ta và anh như nhau, cũng là một người đặc biệt phiền toái, cả ngày phụng phịu hình như ai thiếu mấy trăm vạn vậy."
"Phải không?" Nolan thiếu tá có chút hoảng hốt.
Lục Trăn hỏi, "Anh cũng thích từ khúc này sao? Tôi dạy cho anh."
"Không cần!" Nolan thiếu tá đột nhiên tức giận, thanh âm cũng lãnh vài độ, Lục Trăn mạc danh kỳ diệu.
Hai người cùng đi quán bar, là một quán bar rất cổ kính, Lục Trăn vốn là muốn ngồi trên đài, quầy bar có bao nhiêu mỹ nhân để nhìn, toàn là phong tình vạn chủng, ai biết, Nolan thiếu tá anh ta thích yên tĩnh.