Editor: Kina.
Lục Trăn kinh ngạc một chút, tầm mắt di chuyển xuống giữa hai chân Nolan thiếu tá, hơi hở ra, không quá rõ ràng, không nhìn kỹ, nhìn không ra, Lục Trăn có chút kinh ngạc, ngón tay bắn đạn, cười đến càng mê người.
"Thật không có định lực."
"Không muốn liền tránh ra!" Nolan thiếu tá đẩy Lục Trăn ra, trên mặt cũng không có một tia nhếch nhác, dường như đây là chuyện rất bình thường.
Lục Trăn rất không hiểu, vì sao không ai có thể sống tĩnh lặng được như thế, ngay cả dục vọng, hoặc là làm, hoặc là không muốn liền đuổi, một điểm xấu hổ cũng không có, nếu Nolan là một mỹ nữ, vậy thật tốt.
Hoặc Lục Trăn là của tình nhân của Nolan, hoặc đang theo đuổi Nolan thiếu tá, cũng có thể nói.
Nhưng mà, anh và Nolan là kẻ địch, Nolan thiếu tá lại vẫn bằng phẳng như thế, có chút không tưởng được.
Đột nhiên Lục Trăn có chút thưởng thức anh ta. Nam nhân như vậy, đáng giá thưởng thức.
"Tôi không phải gay." Lục Trăn nói.
Nolan thiếu tá cười lạnh, "Tôi cũng chưa từng nói với anh tôi là."
Nếu để anh ta đi hôn môi một người khác, đó là chuyện không có khả năng, cho dù là nam nhân, hay là nữ nhân, anh ta cũng sẽ không như vậy, chỉ là bởi vì người trước mắt là Lục Trăn, không còn lý do gì khác.
Điểm này, anh ta cũng không hiểu.
Anh ta cũng không muốn Lục Trăn hiểu.
Lục Trăn nghiêng đầu, rất an phận rút lui 10 cm, nói đùa cũng phải biết chừng mực.
Nolan thiếu tá cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Bồi bàn lấy một chai whisky đến, cười nói, "Hai vị tiên sinh, đây là bên yêu cầu của hai mỹ nữ bên kia."
Lục Trăn theo tầm tay bồi bàn nhìn sang, chính là các mỹ nữ vừa nãy, Lục Trăn lên tiếng chào hỏi, cười vô cùng mê người, mang theo một tia gợi cảm câu hồn, Nolan thiếu tá lại cầm ly rượu lên, lại uống một hơi cạn sạch.
Điện thoại Lục Trăn vang lên, Long Tứ hỏi anh đang ở đâu, Lục Trăn cười nói, "Uống rượu."
...
"Tôi còn có thể cùng ai uống rượu, mỹ nhân thiếu tá muốn bao nuôi tôi, đang bàn bạc điều kiện."
...
"Cút, tôi không có thời gian nhàn rỗi đâu, không như ở bên cạnh cùng mỹ nhân thiếu tá uống rượu, tự anh đối phó đi."
...
"Anh đi tìm Tiêu Dao, được, cúp đi."
...
Nolan thiếu tá nhìn Lục Trăn, dường như anh vừa làm ra tội ác tày trời gì đó, "Các anh lại đang có kế hoạch gì?"
Lục Trăn nói, "Mỹ nhân thiếu tá, tôi tuyệt đối là người dân lương thiện, anh xem, Long Tứ muốn đi trộm một bức tranh, tôi cũng không cùng anh ta, tôi rất an phận."
"Trộm tranh cái gì?"
"Không phải chứ, vụ này anh cũng muốn quản a." Lục Trăn nói, "Đây cũng không phải là công việc của chống khủng bố."
"Tranh gì?"
"Khăn tạp kỳ đừng." Lục Trăn nói, "Lại nói tiếp, cũng không tính là trộm, bức tranh này thực chất là Long Tứ đấu giá được ở Berlin muốn tặng Vân Sinh, kết quả trên đường bị trộm đi, nghe nói bức tranh được mang đến thành phố S, Long Tứ đã đi xem, chẳng qua là vật trở về với chủ mà thôi."
"Bức tranh này có chút quen tai." Nolan thiếu tá trong đầu suy nghĩ một chút, hình như có chút quen thuộc, không biết nghe qua ở đâu, anh ta không nhớ rõ, nhưng nhất định là đã nghe nói qua.
Nghe Lục Trăn giải thích, anh ta cũng không chú ý quá nhiều.
Dù sao, bức tranh đó là của Long Tứ, anh lấy về cũng là điều bình thường, thiếu tá chỉ hi vọng không tổn thất mạng người, nghiêm túc lại nói tiếp, bọn họ đúng là gây tai nạn chết người rất ít, cho dù có cũng là chém giết trên đường.
"Tới tham gia hôn lễ cũng không an phận."
Lục Trăn cười, "Dù cho chúng tôi an phận, các anh cũng tới."
"Nếu các anh là người dân lương thiện, chúng tôi sao phải lãng phí nhiều tâm trí như vậy."
"Là các anh lo lắng dư thừa, chẳng trách người khác." Lục Trăn phản bác, cầm lên ly rượu, "Đến, đến, đến, uống rượu."