Bây giờ, liên minh không phá hư được.
Tương lai nhất định càng lúc càng củng cố, muốn giang rộng ra, phải tiêu phí nhiều lực lượng hơn.
Thực sự không dễ dàng.
Nolan thiếu tá nhìn cả nhà bọn họ hạnh phúc chụp ảnh, trong long tự thấy ai cũng không nỡ hạ thủ với đứa nhỏ đáng yêu như vậy, trừ phi táng tận lương tâm
Đột nhiên, chính mình cảm giác phía sau có người, Nolan thiếu anh quay lại nhìn.
Là một lão nhân ăn mặc rất ngăn nắp sạch sẽ, thoạt nhìn rất có uy nghiêm, mặc dù uy nghiêm, nhưng lại rất hiền lành, thấy Nolan thiếu tá nhìn về phía mình, ông mỉm cười, gật gật đầu.
Nhìn bộ dáng tươi cười hài lòng có lẽ là người nhà của Đường gia.
Nolan thiếu tá không để ý, vừa mới quay đầu, đột nhiên nhíu mày, lão nhân này nhìn có chút quen mắt, dường như chỗ nào thấy qua, anh nhất thời nghĩ không ra, quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy tay của lão nhân đưa lên, đốt ngón tay rất có lực.
Lão nhân hỏi, "Chàng trai, có chuyện gì sao?"
Mang theo phong thái người Pháp cùng người Anh, thoạt nhìn vẫn đang rất thân thiện.
Nolan thiếu tá hỏi, "Ông là người thân Đường gia sao?"
Lão nhân cười nói, "Không phải, anh là người thân của cô dâu."
Nolan thiếu tá không hỏi nữa, quay đầu lại tiếp tục xem phía trước, tâm tư chính mình lại đặt ở trên người lão nhân, nhận thấy thực sự nhìn quen mắt, trí nhớ vốn rất tốt, Nolan thiếu tá nhắm mắt lại, nỗ lực hồi tưởng.
Đột nhiên mở to hai mắt, Nolan nhớ tới lúc vừa mới cứu Hạ Thanh, trên người cô có một tấm hình, là ảnh gia đình, tất cả đều là vết máu, lão nhân này là cha Hạ Thần Hi cùng Hạ Thanh, chính mình đột nhiên quay đầu lại.
Vị trí kia đã không còn bóng người.
Nolan thiếu tá kinh hãi, vội vội vàng vàng đứng dậy, đuổi theo ra đi, chỉ có đặc công, bảo tiêu, xe, cái gì cũng không có.
Lão nhân đến và đi một chút tiếng động cũng không có, không làm kinh động bất cứ ai.
Cha Hạ Thần Hi tới, nhưng vì cái gì, không tới bên con gái mà cứ như vậy rời đi?
Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất ra, Hạ Thanh hỏi, "Nolan thiếu tá, có cái gì không thích hợp sao?"
Nolan thiếu tá lắc đầu, nhàn nhạt nói một câu, "Tôi nhìn thấy cha của cô."
"Cái gì?"
Nolan thiếu tá khẳng định nói, "Tôi nhìn thấy phụ thân của cô ở hôn lễ, tôi nhận ra ông, nhưng ông cũng đi rồi."
Hạ Thanh cuống quít hỏi một danh đặc công, "Vừa rồi có người ra vào?"
"Có, lão nhân nói ông là cha xứ giáo đường, anh xem giấy chứng nhận không có vấn đề, người thoạt nhìn cũng rất uy nghiêm nên để ông tiến vào." Đặc công nói, "Ông ngồi không được mười phút liền ra, nói là có việc, đã đi ra phía sau."
Hạ Thanh vội vã rời đi.
Cô không muốn kinh động Hạ Thần Hi, một mình đuổi tới phía sau, mới hô, "Cha, cha, là người đã đến rồi sao? Người ra gặp con gái một lần đi, con cùng chị rất nhớ người, người không muốn gặp cháu ngoại sao?"
"Cha?"
"Cha..."
Hạ Thanh tìm kiếm dấu vết lưu lại, nhưng lại không nhìn thấy gì, cô có chút thất vọng.
Phụ thân của cô từng cách hai chị em cô gần như vậy.
Cô lại bỏ lỡ.
Cố Thất Thất nói, "Quên đi, ông đã không muốn có ràng buộc, cũng không muốn thấy các cô, không thể làm khác được."
"Tôi thực sự không rõ."
"Có đôi khi, mọi chuyện không cần đều phải hiểu rõ." Cố Thất Thất nói.
Ngữ khí mặc dù băng lãnh, nhưng có vài phần tình cảm.
Hạ Thanh có chút khổ sở, cô ngồi xổm xuống, ủy khuất nói, "Tôi đã nhiều năm cũng chưa từng thấy qua người."
"Tôi rất muốn gặp cha."
Cố Thất Thất nhẹ giọng an ủi, "Tôi biết, đừng buồn nữa."
Lúc Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất trở về, Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi đám người đã đi ra.