Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1266

"Không, cùng anh ta không có quan hệ gì." Nolan nói. "Em là tra được một nửa. Bắt được người của Vương bài, em mới biết anh ta chính là người em tìm."

"Vô liêm sỉ!" Michael mắng, chỉ vào Nolan nói, "Em hồ đồ sao? Cậu ta là ai em không biết sao? Ở đây là nơi nào? Đây là nhà em? Em là ai? Em là sĩ quan cấp tá của tổ chức chống khủng bố, em cùng lãnh đạo Vương bài quan hệ qua lại không rõ, em muốn phá hủy chính mình sao? Nếu để cho cấp trên biết được, em còn có thể trụ được ở đây sao? Bọn họ sẽ đem em ném tới ngục giam em có biết hay không?"

"Em biết." Nolan nói.

"Em biết còn hồ đồ như thế?"

"Em không hồ đồ, em biết mình đang làm cái gì." Nolan thiếu tá nhàn nhạt nói, nhìn vào mắt Michael "Em thật vất vả mới tìm được anh ta, thật vất vả mới nhìn thấy anh ấy, em không muốn phá hư."

"Cậu ta có biết không?"

"Anh ta đều đã quên hết các việc trước kia, chỉ có một mình em nhớ kỹ." Nolan cười khổ, nhưng sắc mặt tươi cười, cũng không bi thương, chỉ là có một chút bất đắc dĩ.

"Vô liêm sỉ!" Trong lòng Michael rất không thoải mái.

Em trai của anh ưu tú như vậy, từ nhỏ không cần người bận tâm, làm cái gì đều là tốt nhất.

Chính Micheal cảm thấy, không ai có thể xứng đôi với em trai mình.

Vậy mà em anh lại thích đàn ông.

Kết quả, thích người, lại là một người như thế, một phần tử khủng bố.

Đây đúng là nghiệt duyên.

Em trai anh ưu tú như vậy, nhớ một người nhiều năm như vậy, người kia, lại hoàn toàn quên sạch.

Chỉ có một mình em trai anh đau khổ cầm lấy ký ức không buông, sao lại khổ như thế chứ?

"Nolan, em biết rất rõ ràng, em cùng cậu ta không thể có kết quả." Michael nói, "Vì sao em còn làm như vậy?"

"Em biết."

"Đã biết, vậy có đáng không?"

Nolan thiếu tá nhàn nhạt nói, "Không có gì đáng giá hay không đáng giá cả, chỉ có có nguyện ý hay không thôi. Em nguyện ý, cho nên em cảm thấy đáng giá."

"Em thực sự là một đứa ngốc." Michael đau lòng nhìn Nolan, trong lòng đem tổ tông mười tám đời nhà Lục Trăn ra mắng.

"Anh, có một số việc, em không thể nói rõ ràng, thói quen của em là bảo vệ anh ta." Nolan thiếu tá nói, "Em không thể để anh ta chịu ủy khuất, không thấy được anh ta bị thương tổn, em hi vọng mọi chuyện như ý, vạn sự hài lòng."

Bảo hộ Lục Trăn đã là một loại bản năng.

"Bây giờ không giống ngày xưa, em có biết không? Em cùng cậu ta là kẻ địch. Trên chiến trường, họng súng của cậu ta có thể chỉ vào em, em biết chứ? Em có thể đem tính mạng của mình đặt trong tay cậu ta sao?"

"Em có thể." Nolan nhìn bên ngoài bóng đêm, chỉ có cây to, lẻ loi đứng thẳng, giống như chính mình, từng đứng ở giữa trận hỏa, cố chấp đợi tiểu Lục Trăn trở về, nhưng là đợi chờ trong vô vọng, rốt cuộc anh ta cũng không về được.

"Anh, cậu ấy là tính mạng của em."(chờ mãi k có thằng nào nói với ed câu này..hị..hị)

Nolan thanh âm rất nhẹ, dường như thủy tinh dễ vỡ, ánh đèn chiếu ở trên mặt anh, ánh lên sự mơ màng, Michael bất đắc dĩ xoa trán, "Nolan, em vì sao không thể nhìn hiện tại mà sống chứ?"

"Anh, em vẫn sống rất hiện thực, trừ chuyện này." Nolan thiếu tá vừa nói vừa nhàn nhạt nhìn anh mình "Anh muốn thế nào cũng được, duy chỉ có cậu ấy là anh không thể động vào."

"Nolan!" Michael rống to hơn.

Nolan hạ thấp tư thái, đây dù sao cũng là anh trai mình "Anh, em xin anh."

Michael bực bội xoa tóc, trong nhà này, có vân tay Lục Trăn, có rất nhiều dấu vết Lục Trăn, chỉ cần muốn thì có thể tra ra...
Bình Luận (0)
Comment