Editor: thanh huyền
Anh chẳng sợ đến Tel Aviv, cũng không tới bên này, trước đây có chuyện xử lý, đều ước hẹn ở bờ biển, nếu không thì ở trên du thuyền Địa Trung Hải, đây là mặt trái thành thị phồn hoa, nơi chốn đều là nghèo khó.
Anh lái xe, đi bộ xung quanh.
Trấn nhỏ rời thành thị không xa, cũng không tính gần, hơn sáu mươi km, lái xe muốn một giờ, bên này vùng núi cũng coi như màu mỡ, không phức tạp như thế, đặc biệt vùng núi lộ, rất giống đường cái nước Mỹ.
Chỉ là không có đường cái bằng phẳng như vậy.
Uốn lượn chạy dài.
Lục Trăn nhìn về phía cột mốc ký hiệu đường trước, lập tức có một loại cảm giác e sợ.
Anh đủ hơn mười năm không có tới, Tel Aviv phát triển cấp tốc, phía dưới trấn nhỏ phát triển cũng rất cấp tốc, chỉ sợ địa phương anh ở qua, sớm đã bị hủy đi, đã sớm không tồn tại, anh đi làm cái gì?
Lục Trăn đem xe ngừng ở bên cạnh, anh lái chính là xe jeep rất bình thường, ở đây khắp nơi đều có, xoàng, bên này thế cục rất loạn, phần tử ngoài vòng luật pháp cũng nhiều, Lục Trăn lại không có gì lo lắng.
Dù cho cướp đoạt sẽ cướp không được trên đầu của anh.
Anh Lục Trăn nếu như bị người cấp đoạt.
Dự đoán quay đầu lại cũng sẽ bị người cười chết.
Anh không dám lại đi phía trước, sửa đường, lại có cột mốc đường, trái lại nhận tốt, anh biết, lại đi mười km liền không sai biệt lắm đến trấn nhỏ anh trước đây ở, anh đột nhiên không dám đi, không có gì lý do gì lo lắng.
Lục Trăn bực bội xe dưới đất, hút một điếu xì gà, anh nghiện thuốc lá không nặng, thỉnh thoảng tâm phiền sẽ hút thuốc, anh loại người này, trường hợp nam nhân thường xuyên xuất hiện, rượu thuốc cái gì nhất định sẽ dính một điểm.
Trên thị trường xuất hiện thuốc phiện, anh cũng thử qua.
Trên cơ bản, Lục Trăn là bách tà bất xâm (một thành ngữ - ý nói khó có thể nghiện).
Mùi thuốc lá, ở trên người tản ra, loại này vị đạo khiến anh cảm thấy thật ấm áp, dường như trở lại một loại, trạng thái rất thả lỏng, vừa bực bội cũng tôin thành mây khói.
Phóng mắt nhìn sang, tất cả đều là núi cao, đất hoang.
Cây cối cực ít.
Ở đây cây cối cũng rất thấp, có rất ít lùm cây.
Lục Trăn nhìn phía đông nam hướng núi cao, địa phương anh chạy trốn xa nhất, chính là chạy đến đỉnh ngọn núi này, thiếu chút trèo qua núi cao, thiếu chút nữa phải cứu, lại bị bắt trở lại, thời gian anh còn nhỏ, thống hận nhất chính là cái địa phương này không có lùm cây.
Anh cơ linh như vậy, chỉ cần có địa phương, ẩn thân anh cũng không thể sẽ bị bắt trở lại.
Nhưng mà, trời không theo ý người.
Đột nhiên, có một cỗ Pieca trải qua, kéo một ít bồn hoa, người nọ cho là anh lạc đường, hỏi anh đi chỗ nào, mang theo khẩu âm dày đặc nghe được Lục Trăn bỗng nhiên nảy lên một cỗ quen thuộc.
Lục Trăn không biết nên phản ứng thế nào, chỉ là nhàn nhạt đáp một tiếng, cũng không phải là bộ dáng nhiều nhiệt tình, người nọ không thú vị, mở ra Pieca liền đi.
Một điếu xì gà không có.
Lục Trăn đơn giản cũng đã đánh mất.
Anh một lần nữa ngồi lên xe, quay đầu trở lại, anh không đi, tạm thời còn chưa có thu thập xong tâm tình đi bạn cũ, nơi này là xa lạ, xa lạ đến, anh không dám đi mở cánh cửa này, Lục Trăn trở lại, đến đi một nhà quán rượu(nhà nghỉ) ở.
Anh đi tới Israel còn là một bí mật, Tel Aviv bên này chỉ có một người đầu đường biết Lục Trăn qua đây, cũng không quản nói lung tung, Lục Trăn cũng không vội mọi nơi lý sự, cũng không chủ động liên lạc.
Anh không có thói quen của Mục Vân Sinh cùng Long Tứ, An Tiêu Dao, ngày đầu tiên liền đi dò xét, anh muốn không ra thời gian, làm cho mình ngủ đến tự nhiên tỉnh.
Tửu điếm ở bờ biển, rất thoải mái, cũng rất yên tĩnh, Lục Trăn từ dưới buổi trưa vẫn ngủ đến giữa trưa ngày thứ hai mới rời giường, đây là giấc ngủ gần đây anh ngủ tốt nhất.