Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1330

Editor: duong lieu

Nolan nằm xuống đến, khóe môi hơi vung lên.

Anh cho rằng, Lục Trăn đã mất đi bản tính thiện lương, vì sinh tồn, đã sớm lục thân không nhận, không có cảm tình, chỉ hiểu được tính kế, không hiểu được trả giá, keo kiệt, ích kỷ, tất cả đều là bản tính anh ta.

Không ngờ, một hồi thình lình xảy ra làm anh thay đổi ý nghĩ.

Lục Trăn vẫn là anh lúc trước, Lục Trăn nghiêm túc.

Thiện lương như nhau.

Mặc dù, anh ta cũng thủ đoạn độc ác, nhưng anh ta không có mất đi bản chất thiện lương.

Trên đường đạn lạc nhiều như vậy, anh ta là người không phải thần, không cần thiết ra đi mạo hiểm, bởi vì không biết cái gì thời gian, có lẽ có một viên đạn lạc làm anh ta tránh né không kịp, đột nhiên mất đi sinh mệnh.

Vì cứu lại mấy cái sinh mệnh, anh ta vẫn như cũ ra, mạo hiểm nguy hiểm cứu bọn họ, cũng nguyện ý vì cứu đứa nhỏ, ngăn trở khói thuốc súng.

Lục Trăn như vậy, anh rất thích.

Cũng rất thưởng thức.

Trời vừa sáng, Lục Trăn liền đem bọn nhỏ mang ra, cha mẹ bọn họ đều ở trên đường tìm bọn họ, tìm khắp điên rồi, nhìn thấy đứa nhỏ, cha mẹ đều rất cao hứng, kích động tỏ vẻ phải báo đáp Lục Trăn.

Lục Trăn nhất nhất khéo léo từ chối, cáo biệt đứa nhỏ cùng cha mẹ liền rời đi.

Trên đường, vẫn như cũ loạn thành một đoàn.

Tối hôm qua bắt hơn một trăm người nháo, có vài người chạy mất, chỉ bắt một ít người bạo dân khác.

Trên đường cũng có thương vong, có dân chúng bình thường, cũng có bảo tiêu, loạn dân, tất cả đều có.

Cái chuyện này của quốc gia, Lục Trăn cũng không muốn đi để ý tới, quay đầu trở về phòng, Nolan thiếu tá đang nói chuyện điện thoại, phảng phất là liên hệ người nào, hỏi thăm chuyện tối ngày hôm qua cùng tiếp sau xử lý vấn đề.

Lục Trăn ở một bên kiều chân, cà lơ phất phơ nghe anh ta nói điện thoại.

Nolan cũng đạt đến một trình độ nào đó, không ẩn núp Lục Trăn.

Anh gọi điện thoại xong, cụ thể cũng không nói chuyện gì, Lục Trăn vô tâm hỏi thăm, dù sao ở đây đưa mạng, cũng không có vì sao, chuyện gì đều sẽ mạc danh kỳ diệu liền xảy ra, Nolan thiếu tá nhìn Lục Trăn.

Trải qua phân loạn một đêm, Lục Trăn có vẻ đặc biệt yên tĩnh.

Nolan nói, “Ngày đó anh uống say, nói một ít lời.”

“Nói cái gì?” Lục Trăn mi tâm vừa nhảy, anh sẽ không nói cái gì lời không nên nói đi, anh ngược lại bình tĩnh, anh đã qua huấn luyện say rượu rất nghiêm ngặt, tuyệt đối sẽ không để lộ ra nửa điểm có liên quan với chuyện Vương bài.

Nếu là có khả năng, nói chỉ sợ là việc tư.

Này vừa nghĩ, anh liền yên ổn hơn.

“Anh nói anh đến Israel.” Nolan chậm rãi nói, “Lại nói, anh ở nơi này, có người trong lòng.”

Lục Trăn nhíu mày, anh nhớ những lời này, mặc dù say chết, những lời này trái lại chưa từng quên.

Cho nên sao?

Nolan thờ ơ nói, “Tôi vừa lúc ở bên này đi công tác, liền đến xem, anh thích, rốt cuộc là ai.”

Lục Trăn bật cười, “Cứ như vậy?”

Nolan thiếu tá gật gật đầu, “Chỉ đơn giản như vậy.”

Lục Trăn buồn cười nói, “Cậu suy nghĩ nhiều quá, căn bản cũng không có cái gì người thích, kia chẳng qua là ca ca tôi lừa dối cậu.”

Nolan tiếu ý rất đạm, giống như thấy không rõ lắm, không xấu, Lục Trăn cho tới bây giờ không suy nghĩ thấu tâm tình của anh ts, nhưng anh không muốn tiếp tục vòng quanh vấn đề mẫn cảm này, thế là chuyển hướng đề tài.

“Tôi muốn đi nhã thành Pharaoh một chuyến, cậu đi đâu?” Lục Trăn hỏi.

Nolan nói, “Tôi muốn đi tòa thị chính.”

Lục Trăn buông tay, lại tò mò hỏi một câu, “Tối hôm qua cậu làm sao tìm được đến tôi?”

“Nếu như tôi nói ngẫu nhiên, anh có tin hay không?” Nolan hỏi lại.

“Không tin!” Lục Trăn kiên quyết phủ quyết.

Ngẫu nhiên như vậy, quá mức với trùng hợp.

Không phải là ngẫu nhiên.

Nolan nói, “Tùy anh.”
Bình Luận (0)
Comment